Mục lục
Truyện Ẩn Long - Trần Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành, hay là có việc gì muốn làm mà vẫn chưa thể làm được. Anh cứ nói ra đi, chỉ cần là tôi có thể giúp được, thì tôi sẽ giúp anh!”

Qua một lúc lâu, rốt cuộc Trang Đài cũng kịp phản ứng lại. Đồng thời, ánh mắt của cô khi nhìn về phía Trần Viễn mang theo mấy phần áy náy, xen lẫn với thương hại. Dù sao, nếu như không phải là cô đề nghị để cho anh cùng đến nhà họ Cơ, thì anh cũng không gặp phải tình huống như vậy.

Thế nhưng, đối với lời nói của Trang Đài, Trần Viễn giống như không có nghe thấy. Ngược lại, anh vẫn một mặt bình tĩnh, đưa mắt nhìn về phía đối phương.

“Nước!”

Nghe được âm thanh khô khan của Trần Viễn phát ra, ánh mắt của Trang Đài thoáng chốc có chút sững sờ. Nhưng ngay sau đó, cô lại phát hiện có gì đó không đúng, thế nên mới vội vàng lên tiếng hỏi thăm.

“Anh, vừa nói cái gì?”

Nhìn thấy bộ dáng của đối phương lúc này, trong lòng Trần Viễn thật sự cảm thấy hết sức bất đắc dĩ. Kỳ thật, vừa rồi sau khi phát hiện ra trong cơ thể của mình xảy ra dị biến, đồng thời nghe được lời suy đoán của ông cụ Đàm, chính anh cũng rất tuyệt vọng. Thế nhưng, sự tuyệt vọng này chỉ trôi qua trong giây lát, anh liền lấy lại bình tĩnh vốn có của mình.

“Tôi nói là, tôi muốn uống nước. Cô có thể giúp tôi được không?”

Lần nữa nghe Trần Viễn nói ra yêu cầu của mình, lúc này Trang Đài cũng có thể phản ứng lại. Chỉ có điều, ánh mắt của cô lúc này hơi có mấy phần kinh dị nhìn về phía Trần Viễn.

“Anh, thật sự sẽ không có yêu cầu gì khác hay sao?”

“Không, tôi chỉ muốn uống nước mà thôi. Hơn nữa, càng nhiều càng tốt. Đặc biệt là nước đá, tôi cần một lượng lớn nước đá để ngâm mình vào trong đó. Nếu cô có thể làm được, tôi sẽ rất biết ơn đối với cô.”

Lúc này, Trần Viễn cũng không để ý gì đến thân phận của Trang Đài, lập tức đưa ra yêu cầu của mình.

Cũng không biết vì sao, lúc này nghe được đề nghị của Trần Viễn, Trang Đài lại chẳng có một chút tức giận. Ngược lại, trên khuôn mặt của cô còn thoáng có một chút kích động.

“Anh chờ tôi một chút, để tôi gọi người đem nước đến ngay cho anh!”

Nói xong, thân hình của cô nhanh chóng xoay lại, rồi bước nhanh rời đi. Mà lúc này, nhìn theo bóng lưng của đối phương, trong lòng Trần Viễn không khỏi cười khổ một trận.

Thế nhưng, anh cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Hiện tại, trong lòng của anh cũng có chút gấp. Anh nhanh chóng ngồi lại trên giường để xếp bằng, tâm thần cũng dần chìm vào bên trong cơ thể.

Lúc này, quả hỏa cầu bằng lửa vẫn chiếm cứ vị trí đan điền của Trần Viễn. Chỉ có điều, không biết từ khi nào, bốn phía xung quanh của nó lại xuất hiện một màn bức trường trong suốt, đem toàn bộ nguồn nhiệt đều bao bộc ở bên trong.

Mặc dù cảm giác nóng bức từ quả cầu lửa tỏa ra bên ngoài vẫn để cho cơ thể của Trần Viễn cảm thấy cực kỳ khó chịu. Nhưng anh lại có thể cảm thấy được một luồng sinh cơ đang tồn tại ở trong cơ thể. Hơn nữa, linh lực ở trong đan điền lúc này cũng bắt đầu được bổ sung.

Tuy rằng bộ dáng của nó cực kỳ chậm chạm, trải qua vài phút, trong đan điền mới bổ sung một tia linh khí mỏng manh, không bằng sợi tóc. Nhưng đối với tình trạng cơ thể của Trần Viễn hiện tại mà nói, thì đây rõ ràng là một tin tức hết sức tốt đẹp. Bởi vì, sinh cơ xuất hiện, linh khí bổ sung, điều này để cho hy vọng ở trong lòng của Trần Viễn lần nữa được thắp sáng.

Mà trong khi đó, Trang Đài sau khi rời khỏi phòng của Trần Viễn, cô một đường chạy thẳng ra ngoài để đi tìm ông nội của mình.

“Ông nội, ông nội! Con có việc muốn gặp ông!”

Nghe được tiếng gõ cửa cùng với âm thanh không ngừng kêu gọi của cháu gái. Lúc này, vốn đang ở trong phòng để đọc sách, đầu của ông cụ Đàm hơi thoáng ngẩng lên một chút. Sau đó, âm thanh của ông cụ chậm rãi phát ra.

“Cháu vào đi, phòng ông không khóa!”

Nghe được tiếng đáp lại của ông cụ, Trang Đài có chút không kịp kiên nhẫn, vội vàng đẩy cửa bước nhanh đi vào.

“Ông nội, ông nội mau đi theo con đến chỗ này đi. Còn có một chuyện cực kỳ quan trọng muốn nhờ ông giúp!”

Nhìn thấy bộ dáng của cháu gái lúc này, ông cụ không khỏi nhíu nhẹ lông mày. Nhưng sau đó, khuôn mặt của ông cụ cũng lập tức dãn ra, trên miệng còn phát lên một tiếng cười vang.

“Ha ha, có chuyện gì mà cháu của ta lại gấp như vậy. Có phải, lại tìm thấy trò gì thú vị rồi không?”

“Không phải, con muốn ông nội đi đến phòng của người kia. Dường như, có thứ gì đó đang phát sinh, rất kỳ lạ!”

Vừa nói, Tràng Đài vừa nhìn không được lại đem ông cụ kéo đứng dậy. Nếu là lúc bình thường, đừng nói là một người như cô, cho dù là một vị cao thủ cấp bậc đại tông sư cũng chưa chắc gì có thể lay động được thân thể của ông cụ.

Nhưng lúc này, nghe được cháu gái nói chuyện như vậy, ông cụ không tự chủ được, cũng chậm rãi bước theo phía sau lưng của cô.

Qua chừng vài phút, rất nhanh cả ông cụ lẫn Trang Đài, cùng với ông chú tài xế lúc này đã cùng nhau xuất hiện, đứng ở trong phòng của Trần Viễn. Chỉ là, lúc này Trần Viễn đang lâm vào trạng thái suy tưởng, cũng không chú ý gì đến những chuyện xảy ra bên ngoài.

“Ông nội, anh ta lại bị làm sao thế kia?”

Trang Đài mặc dù là người xuất thân trong gia đình tập võ, nhưng bản thân cô ngoài học một chút quyền cước căn bản, cũng không phải là một người tu luyện chân chính. Thế nên, khi nhìn thấy Trần Viễn một mực ngồi ở trên giường xếp bằng, không hề phát ra một chút âm thanh nào, trong lòng nảy sinh rất nhiều nghi hoặc.

Nhưng mà, ông cụ cùng với ông chú tài xế lại có chút kinh dị, đưa ánh mắt chăm chú nhìn về phía Trần Viễn.

“Thật sự không có nghĩ đến, cậu nhóc này gặp họa đắc phúc. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của cậu ta lúc này, sợ là không đến vài năm đã có thể đột phá đến cảnh giới đại tông sư. Thậm chí, đuổi theo cảnh giới ở trong truyền thuyết cũng không biết chừng.”

Đứng ở một bên, nghe được ông cụ cho ra đánh giá, sắc mặt của ông chú tài xế vậy mà không nhịn được khẽ biến một cái. Đồng thời, ánh mắt của ông chú tài xế khi nhìn về phía Trần Viễn càng thêm mấy phần cố kỵ.

Chỉ có Trang Đài là không biết gì cả, một mặt nhìn lấy hai người.

“Được rồi, trước khi cậu ta tỉnh lại, đừng để cho ai đến làm phiền cậu ấy. À phải rồi, lúc này cậu ta có đưa ra yêu cầu gì không? Nếu có, thì cứ cho người làm theo là được. Nhưng nhớ, đừng động gì đến cậu ta. Nếu không, một chút sai sót có thể xảy ra.”

Đứng quan sát được một lúc, cuối cùng ông cụ Đàm mới quay đầu nhìn sang cháu gái của mình, dặn dò một bận. Nghe được những lời ông cụ dặn dò, Trang Đài không khỏi gật gật đầu, cố gắng đem hết những gì ông cụ đã nói để nhớ ở trong đầu.

Mà lúc này, Trần Viễn hoàn toàn không biết gì cả. Hiện tại, anh đang cực kỳ tập trung quan sát biến hóa ở trong cơ thể của mình. Đồng thời, anh còn tự mình vận dụng công pháp được truyền thụ lại từ trong hai nửa của miếng ngọc bội, bắt đầu đem thiên địa xung khí ở xung quanh hấp thu vào trong cơ thể.

Không biết, có phải bởi vì trong biệt thự của nhà họ Đàm có thiên tài địa bảo gì đó đặc thù hay không. Nhưng Trần Viễn lại có cảm giác, thiên địa linh khí ở nơi này so với ở những nơi khác phải dồi dào hơn rất nhiều. Hơn nữa, trong không khí thỉnh thoảng còn truyền đến một cỗ mát lạnh, giống như là đang hội tụ rất nhiều thủy linh khí, để cho nhiệt độ ở trong cơ thể của anh tạm thời lắng xuống không ít.

Mặc dù tình huống lúc này cũng không tốt hơn trước kia được bao nhiêu, nhưng đối với một người dường như đã sắp bước một chân vào Quỷ Môn Quan giống như Trần Viễn, thì rõ ràng mọi thứ đang diễn biến theo một chiều hướng hết sức tích cực.

Thế nên, Trần Viễn cũng không dám chần chừ gì nữa, anh liên tục vận dụng lực lượng ở trong cơ thể, đem thiên địa linh khí hút vào bên trong cơ thể của mình. Đặc biệt là hàn khí, cũng như thủy linh khí được bố trí ở xung quanh, đối với anh lúc này chính là một chất xúc tác cực kỳ quan trọng.

Thời gian cứ như thế chậm rãi trôi qua, Trần Viễn cũng không biết được mình đã tu luyện như vậy bao lâu. Nhưng khi lần nữa anh mở mắt nhìn qua, thì thấy bầu trời bên ngoài đã tối đen như mực. Hơn nữa, ánh đen trong phòng cũng tắt gần hết, chỉ lưu lại chút đèn ngủ tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Chỉ là, ánh mắt của anh rất nhanh liền phát hiện ra có sự bất thường. Ngay ở xung quanh vị trí giường ngủ của anh lúc này, được lắp đặt rất nhiều khối băng. Hơn nữa, trong phòng ngủ còn có một người đang gục đầu nằm ở một bên. Trên người của đối phương còn khoác lên một cái áo khoác được làm bằng lông chồn.

Nhìn thấy người này, vẻ mặt của Trần Viễn hơi có chút dại ra. Anh cũng không biết, thời gian đã trôi qua bao lâu. Nhưng nhiệt độ ở trong căn phòng lúc này sợ rằng cũng đã hạ thấp đến gần âm độ. Đối với một người tu luyện như anh mà nói, thì loại nhiệt độ này cũng không tính là gì. Chỉ có điều, người đang nằm ngủ gục ở bên cạnh anh thì lại khác, cô giống như không phải người tu luyện. Hơn nữa, khí sắc trên mặt dường như cũng hơi có phần tái nhợt.

Nhất thời, Trần Viễn cũng nhịn không được, vội vàng đưa tay lay nhẹ lấy đối phương.

“Này, cô không có việc gì chứ?!”

Nghe được tiếng hô của Trần Viễn, đồng thời cảm nhận được cái lắc tay của anh. Lúc này, tiểu thư Trang Đài mới chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt của cô hơi có chút lèm nhèm, vội vàng đưa tay dụi dụi lấy mấy lần. Sau đó, cô mới thều thào nói.

“Nơi này là nơi nào? Làm sao tôi lại nằm ngủ ở đây?”

Nhìn thấy bộ dáng của cô như vậy, lại nghe được cách nói chuyện của cô, Trần Viễn hơi có một chút im lặng. Anh không khỏi lắc đầu, hơi hơi liếc mắt nhìn lấy Trang Đài, nói ra.

“Đây là phòng của tôi. Còn cô làm sao lại ngủ ở đây, tôi làm sao mà biết được?!”

“Á, anh… anh làm sao lại ở đây?!”

Nghe Trần Viễn nói chuyện một hồi, Trang Đài lúc này mới giật mình, nhảy dựng lên.

Nhìn thấy phản ứng của cô lúc này, Trần Viễn nhất thời không khỏi trợn mắt há hốc mồm cả lên. Anh còn đang thắc mắc đối phương làm sao lại ở trong phòng của mình ngủ gục. Hiện tại, bộ dáng của cô lúc này nếu người không biết còn tưởng là anh đã đột nhập vào phòng ngủ của cô không biết chừng?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK