Mục lục
Truyện Ẩn Long - Trần Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, ở trong tầm mắt của Trần Viễn đột nhiên xuất hiện một cái đầu lâu cực lớn. Hơn nữa, vị trí của nó chỉ cách anh chưa tới vài thước.

“Ngao!”

Mà vừa thấy được ánh mắt của Trần Viễn nhìn đến, con quái vật này lập tức phát ra một trận âm thanh gào thét tràn đầy tức giận. Nhất thời, Trần Viễn có chút nhịn không được, vội vàng lùi lại phía sau vài bước, cái đầu của anh cũng liên tục lắc lư không ngừng.

“Đây là?!”

Tình huống đột nhiên như vậy, thật sự để cho Trần Viễn có chút khiếp sợ không thôi. Nhưng mà, rất nhanh anh liền bình tĩnh trở lại. Bởi vì, con quái vật này đã bị xiềng xích khóa chặt. Hơn nữa, vị trí của nó vừa vặn cứ cách Trần Viễn một đoạn như vậy. Thế nên, vừa rồi nó cũng không có làm gì được anh, ngược lại phát ra âm thanh đe dọa để cho Trần Viễn chút nữa là bị nó dọa sợ.

Thế nhưng, xem xét tình huống đã không có gì nguy hiểm, Trần Viễn cũng không thèm để ý gì đến hình thể khổng lồ của con quái vật đang đứng ở phía trước mặt. Ngược lại, anh mắt của anh bắt đầu chăm chú, quan sát lên hình thể của nó.

Vừa rồi không có để ý thì không biết, con quái vật này vậy mà chính là một con rồng, là chân chính rồng, cũng không phải giống như giao long lần trước anh gặp ở dưới gốc cây Thiên Niên Quả Thụ.

Bất quá, bởi vì vị trí ở nơi này cũng hơi có một chút chật hẹp, với lại trên người còn mang theo xiềng xích. Thế nên, Trần Viễn cũng không có cách nào quan sát hết toàn bộ cơ thể của nó. Nhưng mà, Trần Viễn có thể khẳng định, đây là một con rồng có hình thể vô cùng lớn. Cho dù là đám Cự Ma, ở trước mặt nó sợ rằng cũng giống như là sư tử với thỏ mà thôi. Tất nhiên, Cự Ma là thỏ, mà con rồng này chính là một đầu sư tử.

Bất quá, cho dù hình thể của nó lớn như vậy, khí tức cũng vô cùng đáng sợ. Nhưng lúc này, nó cứ như vậy bị mấy sợi xiềng xích cho trói buộc lại, cũng không có cách nào thoát khốn để trốn ra ngoài. Trần Viễn thật sự vô cùng hiếu kỳ, rốt cuộc là ai lại có thể đem nó cho nhốt ở đây?

Ngao!

Giống như bị Trần Viễn chọc giận, lúc này con rồng có chút khó chịu, lại bắt đầu ngao ngao. Thế nhưng, Trần Viễn hiện tại đã không cần phải sợ nó. Thậm chí, anh còn có chút hiếu kỳ, liếc mắt nhìn về phía nó quan sát một phen.

Không nhìn thì không biết, trên cơ thể của con rồng này vậy mà còn có rất nhiều vết thương. Hơn nữa, mỗi chỗ vết thương ở trên cơ thể của nó đều hiện ra hắc khí, khiến cho vết thương của nó không có cách nào khép lại, thậm chí còn mang theo một ít hư thối.

Thấy được một màn này, trong lòng của Trần Viễn không khỏi giật mình, kinh dị một phen. Phải biết, đám sinh vật giống như con rồng này đều có năng lực hồi phục vô cùng kinh người, trừ phi trực tiếp đem đầu của nó chặt đứt, hoặc là đoạn chi, hủy thi. Chỉ dựa vào một ít vết thương phổ thông, rất khó để cho nó bỏ mình. Thậm chí, trong lúc chiến đấu bọn chúng còn có thể tự mình khôi phục lại.

Nhưng mà, chỉ dựa vào vài luồng hắc khí xuất hiện ở bên ngoài cơ thể của nó, con rồng này thật sự không thể nào đem vết thương khép lại, điều này để cho Trần Viễn có loại cảm giác vô cùng khó tin.

Bất quá, Trần Viễn cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Dù sao, nơi này ngay cả Thần Linh cũng có thể tồn tại, thì một con rồng như nó bị trấn áp, giam cầm cũng không có gì kỳ lạ. Trần Viễn chỉ cám thấy hiếu kỳ, rốt cuộc là ai lại có thể giam giữ nó ở nơi này. Hơn nữa, nhìn bộ dáng nó dường như cũng đã bị nhốt một đoạn thời gian rất lâu.

“Ồ, nơi này làm sao lại xuất hiện một đầu Cổ Long? Hơn nữa, thực lực của nó vậy mà đã đạt đến Bán Thần, thật sự là cổ quái nha?!”

Ngay vào lúc này, trong đầu của Trần Viễn đột nhiên truyền đến một trận âm thanh vừa ngạc nhiên, vừa có chút mừng rỡ của thánh nữ.

Nhất thời, vẻ mặt của Trần Viễn có chút dại ra. Sau đó, anh mới kịp phản ứng lại, gấp gáp hô lên.

“Tiền bối, chẳng phải ngài nói đang rơi vào suy yếu kỳ hay sao? Lúc này, ngài làm sao lại đi ra rồi?!”

Nghe được câu hỏi của Trần Viễn, tàn hồn thánh nữ hơi có chút bất mãn, hừ lạnh một tiếng.

“Hừ, ai nói ta rơi vào suy hiếu, thì ta sẽ không thể đi ra nói chuyện được rồi?”

“Cái này?!”

Nghe được nàng nói như vậy, Trần Viễn vậy mà có chút nghẹn họng, cũng không có cách nào để phản bác. Quả thật, lần trước nàng không có nói lời giống như vậy. Nhưng chuyện này, cũng không phải sẽ giống như thế hay sao?

Trong lòng mặc dù có chút buồn bực, nhưng lúc này Trần Viễn cũng không tiện lên tiếng để phản bác. Ngược lại, vẻ mặt anh có chút hiếu kỳ, nhìn về phía con rồng ở phía trước mặt, lại quan sát về phía Tiên Cung đang treo lơ lửng ở trong thức hải của anh.

“Tiền bối, ngài có thể nhìn ra được thực lực của nó? Vậy cấp bậc của nó là như thế nào? Bán Thần là cảnh giới gì?!”

Nghe Trần Viễn liền tiếp đặt ra câu hỏi, tàn hồn thánh nữ có chút tức giận, hừ lạnh một tiếng.

“Ngu xuẩn, ngay cả cảnh giới Bán Thần là cái gì mà ngươi cũng không biết? Ngươi là làm sao có thể tu luyện cho đến hiện tại? Bán Thần cũng chính là Địa Tiên mà ngươi đã từng nhắc đến. Bất quá, trước đây chúng ta cũng không có cái gọi là cảnh giới Đia Tiên. Mà cảnh giới của người tu luyện được phân chia từ Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Hóa Thân cho đến Chân Tiên. Trong đó, người tu luyện sau khi đạt đến Hóa Thần, lại trải qua bảy bảy bốn mươi chín lần lôi kiếp, nhưng không thể nào độ kiếp phi thăng lên Thiên Giới. Lúc này, chỉ có thể lưu lại ở Hạ Giới, thì được xưng tụng là Bán Tiên. Đây cũng chính là cảnh giới Địa Tiên mà các ngươi vẫn đang sử dụng.”

Nghe tàn hồn thánh nữ lên tiếng giải thích, trong lòng Trần Viễn có loại cảm giác sóng to gió lớn ầm ầm nổi đến, để anh có chút nhịn không được, âm thầm sợ hãi không thôi.

Sau đó, vẻ mặt của Trần Viễn lộ ra có chút khó tin, đưa mắt nhìn về phía con rồng đang bị xiềng xích giam cầm ở ngay trước mặt. Anh thật sự không có cách nào nghĩ đến, con rồng này vậy mà có thể đạt đến cảnh giới chỉ có ở trong truyền thuyết. Cho dù là bản thân anh, còn chưa thật sự chân chính gặp qua một nhân vật có cấp bậc giống như vậy. Huống hồ, bản thân nó còn đang bị vây nhốt ở nơi này?

“Có cần phải ngạc nhiên như vậy hay sao? Nơi này là Cổ Chiến Trường, là nơi dành cho Thần Ma đại chiến. Cho dù là một đầu Chân Long, bị giết ở nơi này cũng không phải là một chuyện hiếm lạ. Huống hồ, bản thân của nó huyết mạch cũng không quá thuần chủng. Nếu không, cho dù là thực lực đã bị phóng ấn, chỉ sợ một luồng long uy cũng đem tên tiểu tử ngươi thiêu đốt trở thành tro bụi.”

Lúc này, nhìn thấy biểu hiện khiếp sợ trên mặt của Trần Viễn, tàn hồn thánh nữ không khỏi lên tiếng trào phúng một đợt. Bất quá, trong lòng này kỳ thật cũng so với Trần Viễn tốt không đến nơi nào. Mặc dù, bản thân nàng trước đây đã từng là một vị Chân Tiên. Thế nhưng, nàng lúc đó còn không có cường đại đến mức đem một con rồng bắt lại, giam cầm. Dù sao, cho dù là một đầu ấu long, bình thường thực lực cũng rất cường đại. Huống hố, đám Long tộc này có một tật cực kỳ xấu, chỉ cần có người đem đồng tộc của bọn chúng đánh giết, tuyệt đối sẽ đem toàn bộ gia tộc đến đồ sát, trả thù.

Chính vì thế, cho dù là thời đại của nàng, cũng chưa từng ai dám đối với Long tộc ra tay. Thế nên, lúc vừa mới nhìn thấy được một đầu Cổ Long cứ như thế bị bắt giam, trong lòng nàng cũng cảm thấy khiếp sợ không thôi.

“Đúng rồi, tiền bối, hiện tại ta phải làm như thế nào bây giờ? Con đường phía trước cũng không có cách nào đi được. Mà con rồng trước mặt này, giống như cũng không dễ đối phó nha?!”

Lúc này, âm thanh của Trần Viễn từ trong linh hồn truyền đến, để cho tàn hồn thánh nữ không khỏi khôi phục lại tâm tình. Ngay sau đó, nàng có chút tức giận, trợn trừng hai mắt lên, nói ra.

“Tiểu tử, đừng tưởng ta không biết được suy nghĩ ở trong đầu của ngươi là gì? Ngươi nghĩ cũng đẹp lắm, ta hiện tại đang rơi vào trong thời kỳ suy yếu, cho dù không phải như vậy, ta cũng không có biện pháp nào giúp ngươi.”

Nói xong lời này, nàng có chút sinh khí, đang dự định đóng lại nói chuyện. Nhưng ai nghĩ đến, Trần Viễn lúc này vậy mà nhích tới, tiến gần về phía Cổ Long, hô lên một tiếng.

“Này, thằn lằn nhỏ, mày có thể nghe được tao nói chuyện hay không? Nếu mày có thể nghe được, vậy thì lên tiếng đáp lại, tao sẽ đem mày cởi ra xiềng xích, cứu thoát ra ngoài.”

Vừa nghe được âm thanh này của Trần Viễn, tàn hồn thánh nữ cho dù đang đứng ở trong Tiên Cung, lúc này cũng nhịn không được run rẩy một trận kịch liệt. Mà Cổ Long sau khi kêu lên vài tiếng, cảm thấy tên nhân loại ở phía trước mắt cũng không có gì thú vị, nó vốn đang định chợp mắt nghỉ ngơi. Nhưng không nghĩ đến, tên nhân loại này vậy mà khẩu xuất cuồng ngôn, còn muốn đem xiềng xích ở trên người của nó tháo ra, còn dự định đem nó cứu ra khỏi nơi này.

“Rống!”

Nó tức giận, phát ra một tiếng đinh tai nhức óc. Cho dù là Trần Viễn, lúc này cũng nhịn không được, vội vàng lui lại phía sau vài bước, toàn bộ khuôn mặt của anh đều bắt đầu trở nên tái nhợt.

“Nhân loại ngu xuẩn, ngươi cũng nghĩ muốn trêu đùa bản long hay sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK