Mục lục
Truyện Ẩn Long - Trần Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm!

Trần Viễn còn chưa có lên tiếng đáp lại. Lúc này, phía trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng nổ mạnh. Ngay sau đó, toàn bộ mặt đất ở dưới chân của hai người bọn họ đều rung lên một cách kịch liệt.

“Chuyện gì xảy ra?!”

Trong lòng có chút giật mình, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi chăm chú nhìn ra bên ngoài. Nhưng mà, Irina thì lại giống như thấy được đồ vật gì đó vô cùng kinh khủng, hướng vê phía trên bầu trời đưa tay chỉ lên. Sau đó, trong miệng của cô phát ra một trận hoảng sợ.

“Á!”

Nghe được tiếng hét này của cô, Trần Viễn nhất thời có chút kinh ngạc, đưa mắt nhìn theo.

Không biết từ lúc nào, phía bên ngoài bầu trời vậy mà bay đầy phi thuyền, trên mỗi chiếc phi thuyền còn có vô số quái vật hình người. Bọn chúng có hình dạng vô cùng xấu xí, hơn nữa trên người còn mang theo chiến giáp, có thể trực tiếp phi hành ở trên không trung.

Đám quái vật này vừa mới xuất hiện, liền giơ lên vũ khí, hướng về phía mặt đất bắn xuống. Mà tiếng nổ chấn động vừa rồi, cũng chính là một trong số những vũ khí của bọn chúng bắn, để mặt đất ở dưới ngôi nhà bọn họ đang đứng đánh thành một cái lỗ hổng, sâu đến mấy mét.

Thấy được một màn này, trong lòng của Trần Viễn cảm giác cực kỳ nặng. Anh đã nhận ra được, đây là lũ ma tộc lần trước anh gặp ở ven biển. Khi đó, anh còn tự mình ra tay đem một chi hạm đội của bọn chúng đánh chìm, tên chỉ huy còn dùng đến phi thuyền mini mới có thể chạy trốn ra ngoài.

Hiện tại, mặc dù đội quân ma tộc này chỉ có hơn nghìn người, thế nhưng bọn chúng lại có năng lực tác chiến cực kỳ cường đại. Quân đội ở Hương Cảng cho dù đã kịp thời phản ứng, nhưng rất nhiều nơi đã bị khói lửa bao phủ.

Thậm chí, Trần Viễn còn nhìn thấy một chiếc chiến đấu cơ, từ trên bầu trời bị bắn rơi xuống mặt đất.

Mà ngay vừa rồi, tiến nổ lớn phát ra, chính là từ một nhóm chiến sĩ ma tộc, đang dùng lấy vũ khí, hướng về phía ngôi nhà của Trần Viễn công kích.

“Bọn… bọn chúng là thứ gì? Làm… làm sao lại đáng sợ như vậy?”

Giọng nói của Irina có chút run rẩy, hai ngón tay không ngừng siết chặt lại với nhau, cơ thể càng thêm dán chặt về phía Trần Viễn, không dám rời đi nửa bước.

Thấy vậy, Trần Viễn chỉ có thể lắc đầu, vội vàng đem cô kéo nhanh ra ngoài.

“Cô tạm thời ở lại trong phòng này đi. Trừ phi có tiếng kêu của tôi, nếu không cô cũng không cần phải đi ra ngoài, hiểu rõ chưa?”

Nhìn thấy được ánh mắt tràn đầy nghiêm nghị của Trần Viễn nhìn đến, mặc dù trong lòng có chút lo lắng, cũng không muốn để cho anh rời đi. Nhưng lúc này, Irina lại không dám phản đối, chỉ có thể cắn răng, gật gật đầu đáp lại.

“Tôi biết rồi! Tôi nhất định sẽ ở lại trong phòng chờ anh!”

Ngay sau đó, Trần Viễn cũng không tiếp tục lưu lại trong phòng, mà nhanh chóng chạy nhanh ra ngoài.

Lúc này, ở bên ngoài hai người Hoàng Phi cùng với Thâm Hải đã đi tới trước cửa phòng của Trần Viễn. Thấy anh từ trong phòng của Irina bước ra, mặc dù trong lòng hơi có nghi hoặc, nhưng hai người bọn họ cũng không có hỏi thêm lời nào. Ngược lại, thần sắc của cả hai đều to ra cực kỳ nghiêm trọng.

“Lão đại, hiện tại chúng ta phải làm như thế nào bây giờ? Đám binh sĩ kia, dường như không phải là nhân loại. Trên người của bọn chúng, giống như trang bị rất hiện đại. Với tình huống của chúng ta hiện tại, rất khó để có thể xông ra bên ngoài.”

Hoàng Phi có chút lo lắng nói ra.

Cho dù là Thâm Hải, lúc này thần sắc của ông ta cũng không hề khá hơn chút nào. Thế nhưng, Trần Viễn lại lộ ra cực kỳ bình tĩnh. Anh dùng lấy ánh mắt vô cùng thâm trầm, nhìn về phía Hoàng Phi, sau đó quay sang Thâm Hải, nói.

“Tôi cần ông trợ giúp, liên hệ với người của Minh Nguyệt Giáo. Càng nhanh càng tốt, nơi này, tôi có thể tự mình xử lý được. Nhưng mà, trước khi tôi trở về, hy vọng là ông có thể để cho người kia đến đây gặp tôi!”

Nói xong lời này, Trần Viễn cũng không có dừng lại, mà thân hình của anh cấp tốc hướng bên ngoài cửa sổ phóng ra.

Tốc độ của anh thật sự quá nhanh, cả Hoàng Phi lẫn Thâm Hải đều không thể nào nhìn thấy được bóng dáng của anh. Đợi cho bọn họ nghe được tiếng ầm ầm nổ lên phía bên ngoài. Lúc này, cả hai mới một lần nữa nhìn thấy, Trần Viễn vậy mà đã đứng ở cách nơi này tới ba, bốn trăm mét. Hiện tại, dưới chân của anh còn nằm đấy một cái xác chết.

Thấy được cảnh tượng này, trong lòng của Thâm Hải không khỏi siết chặt. Vốn dĩ, ông ta cũng cho rằng thực lực của Trần Viễn so với mình chỉ tương đương với nhau, thậm chí còn có mấy phần thua kém.

Nhưng hiện tại, chỉ dựa vào tốc độ vừa rồi của anh, ông ta đã cảm giác bản thân không thể nào so sánh bằng. Huống hồ, đám quái vật hình người bên ngoài kỳ thật so với một tòa pháo đài di động cũng không hề thua kém một chút nào. Vậy mà, bọn chúng chỉ trong vòng một giây, liền bị anh giải quyết không có lực hoàn thủ. Điều này, thật sự để cho Thâm Hải có loại cảm giác vô cùng đáng sợ.

Phải biết, trong Minh Nguyệt Giáo hiện tại, ngoại trừ vị giáo chủ thần long thấy đuôi không thấy đầu kia, thì cũng không có ai có được năng lực tương tự như vậy. Kể cả là vị phó giáo chủ phu nhân mà Trần Viễn muốn gặp, sợ rằng cũng chỉ sàn sàn, không có mạnh hơn Trần Viễn bao nhiêu.

Điều này nhất thời để cho Thâm Hải có loại cảm giác vô cùng nguy cơ. Một khi để cho Trần Viễn tiến vào tổng đàn, đến lúc đó cũng không có ai có thể quản chế được anh.

Bất quá, suy nghĩ một lúc, Thâm Hải không khỏi âm thầm lắc đầu. Chỉ dựa vào thực lực của bản thân lúc này, ông ta cũng đã mất đi tư cách cùng với Trần Viễn bàn điều kiện.

“Chỉ hy vọng, người kia có thể kiềm chế được câu ta?”

Nghĩ như vậy, lúc này Thâm Hải cũng không có do dự nữa, mà bắt đầu đi trở về phòng ngủ của mình. Ông ta cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh, phát hiện nơi này cũng không có bị theo dõi. Lúc này, ông ta mới đem giường ngủ đẩy ra, sau đó lộ ra một cái nắp hầm.

Cũng không có nghĩ ngợi gì nhiều, Thâm Hải tự mình đem nắp hầm đẩy ra. Đồng thời, trên tay ông ta cầm lấy một chiếc đèn lồng bằng điện, chậm rãi theo hướng cầu thang bước xuống.

Trong lúc Thâm Hải tìm cách liên hệ với người mà Trần Viễn muốn gặp. Lúc này, phía bên ngoài đã là một trận đại chiến đến long trời lở đất.

Kỳ thật, trận chiến này hoàn toàn là nghiêng về một phía, Trần Viễn dùng lấy tư thế sét đánh, vượt qua khoảng cách trăm mét, đem một tên chiến sĩ ma tộc cùng với chiến giáp ở bên ngoài của bọn chúng đập nát.

Cho dù thực lực của đám chiến sĩ ma tộc này thật sự không yếu, chiến giáp bên ngoài của bọn chúng cũng vô cùng cứng rắn. Thế nhưng, thực lực của Trần Viễn hiện tại đã xưa đâu bằng này. Trên tay của anh vung ra một quyền, quấn lấy một đoàn chân hỏa, hướng về phía chiến giáp ở bên ngoài đánh xuống.

Ầm!

Ngay lập tức, toàn bộ chiến giáp đều bị đánh cho sập đổ, ngay cả tên chiến sĩ ma tộc được bảo vệ bên trong, lúc này tất cả xương cốt đều gãy vụn thành từng mảnh nhỏ.

Đánh chết một tên ma tộc chiến sĩ, động tác của Trần Viễn cũng không có dừng lại, mà hướng về một phương hướng khác, cấp tốc lao nhanh qua.

Lúc này, trên chiến trường xuất hiện một cái bóng đen, đang cùng với mấy tên chiến sĩ ma tộc quấn vào một chỗ. Mặc dù thực lực của người này cũng không tệ, nhưng đổi lại đám chiến sĩ ma tộc này cực kỳ khôn ngoan, bọn chúng cũng không có trực tiếp cùng với cái bóng đen kia cứng đối cực, ngược lại liên tục luân phiên dây dưa, để cho đối phương có chút chèo chống không nổi, sắp phải gặp đến nguy cơ tử vong.

Thế nhưng, trong lúc đám chiến sĩ ma tộc này còn chưa kịp vui sướng ăn mừng. Đột nhiên, một cái bóng đen khác lại bất ngờ lao nhanh tới. Ngay sau đó, một cái quyền ảnh mang theo hỏa diễm nóng rực, đập nện vào trên thân thể của một tên chiến sĩ ma tộc ở gần.

Ầm!

Một quyền này đánh ra, ngay cả không gian ở trước mặt của bọn chúng cũng giống như bị xé rách, hiện lên vô số vết nứt, lít nha lít nhít cực kỳ kinh người.

Mà tên chiến sĩ ma tộc vừa rồi cũng bị một quyền đánh cho bể nát, toàn bộ cơ thể đều hóa thành một đám sương máu, rơi lả tả ở xuống mặt đất. Ngay cả chiến giáp bên ngoài của nó, lúc này cũng bị hỏa diễm thiêu đốt, hóa thành nước thép, rơi xuống mặt đất, đem mặt đất ở dưới chân của bọn chúng đốt lên từng trận lèo xèo, để cho tất cả đám chiến sĩ ma tộc đều cả kinh, quay mặt nhìn sang.

“Là ai?!”

Một tên chiến sĩ ma tộc nhìn như có vẻ cường tráng, trên người của nó cũng mang theo chiến giáp có phong cách khác hẳn với những tên chiến sĩ còn lại. Vừa nhìn thấy đồng bọn của mình bị đánh chết, tên này liền nhịn không được quát lên một tiếng.

Mà lúc này, cái bóng đen cũng từ bên trong hố đất chui nhanh ra ngoài, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn về gã đàn ông trẻ tuổi, đang đứng ở phía trước mặt.

“Kẻ hủy diệt các ngươi!”

Trần Viễn chậm rãi đáp lại. Ngay sau đó, thân hình của anh cấp tốc lóe lên, hướng về phía những tên ma tộc chiến sĩ còn lại xông tới.

Ầm ầm!

Liên tiếp đánh ra ba quyền, cả ba tên ma tộc chiến sĩ đều không kịp phản ứng, trực tiếp bị quyền kình của Trần Viễn chấn cho nát bét.

Nhìn thấy một màn này, gã ma tộc thống lĩnh có chút tức giận, hướng về phía Trần Viễn phát ra một tiếng rống tràn đầy tức giận.

“Nhân loại, ngươi vậy mà dám đánh giết con cháu của tộc Autuman vĩ đại. Thần ở trên cao, nhất định sẽ trừng phạt các ngươi…”

Ầm!

Lời của gã thống lĩnh này còn chưa có nói hết, thân hình của Trần Viễn đã cấp tốc lao đến, hướng về phía đỉnh đầu của hắn đánh ra một quyền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK