Mục lục
Truyện Ẩn Long - Trần Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khiếp sợ thì khiếp sợ, nhưng động tác của Trần Viễn lại không hề chậm chạp một chút nào. Vừa thấy cây gậy bóng chày ở trên tay của gã tài xế lái xe taxi đập xuống, thân hình của anh lúc này cũng lóe lên.

Ngay sau đó, cổ tay của Trần Viễn vô cùng uyển chuyển đem cây gậy bóng chày ở trong tay đối phương đoạt đi. Đồng thời, một chưởng của anh trực tiếp vỗ xuống, nện thẳng về phía lồng ngực của gã tài xế lái xe taxi.

Ầm!

Một chưởng này mặc dù nhìn như rất hời hợt, hơn nữa Trần Viễn cũng không có dùng đến bao nhiêu lực lượng. Nhưng lúc này, thực lực của Trần Viễn thật sự đã mạnh đến quá mức cường đại. Thế nên, vừa bị một chưởng vỗ trúng, thân hình của gã tài xế lái xe đã nhịn không được bị hất bay ra. Đồng thời, trong ánh mắt của hắn lộ vẻ khiếp sợ không thôi. Hắn thật sự không có nghĩ đến, chỉ là một gã thanh niên tình cờ gặp ở trên đường lại có thực lực mạnh đến không hợp thói thường như vậy.

“Khục…”

Trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt của gã tài xế lái xe taxi lúc này mang theo mấy phần tái nhợt, ánh mắt lộ ra khiếp đảm nhìn về phía Trần Viễn.

Phải biết rằng, chính bản thân hắn hiện tại cũng là một vị võ giả cấp bậc tông sư trung kỳ, so với một vị võ giả thông thường không biết là mạnh hơn bao nhiêu lần. Nhưng ở trước mặt của Trần Viễn, hắn có cảm giác thực lực của bản thân mình hoàn toàn không đáng chú ý. Thậm chí, vừa rồi hắn có thể nhìn ra được, Trần Viễn giống như cũng không sử xuất ra bao nhiêu thực lực.

Càng như vậy, ánh mắt của gã tài xế lái xe taxi đối với Trần Viễn càng lộ ra vẻ kiêng kỵ. Chỉ là, còn không đợi cho hắn có được cơ hội lên tiếng nói chuyện, thân hình của Trần Viễn đã lần nữa áp sát tới. Lúc này, ánh mắt của Trần Viễn mang theo mấy vệt tinh quang.

Trong con ngươi của Trần Viễn lúc này, giống như xuất hiện một cái đồ án âm dương. Phía bên trong, là hư ảnh của hai đầu cá chép đang giao hòa vào một chỗ. Đồng thời, từ trên người của Trần Viễn phóng xuất ra một cỗ khí thế vô cùng kinh khủng. Hơn nữa, một luồng lực lượng thần bị đột nhiên quán thâu, thông qua các đường kinh mạch, chảy thẳng về phía mấy đầu ngón tay của anh.

Còn không đợi cho gã tài xế lái xe taxi kịp phản ứng, các đầu ngón tay của Trần Viễn đã liên tục điểm đến, trực tiếp đâm thẳng về phía khí hải và mệnh môn.

Nhất thời, sắc mặt của gã tài xế lái xe taxi không khỏi kinh hoảng đến tái xanh. Bởi vì, hai ***** ** này đối với một người tu luyện như hắn mà nói là cực kỳ quan trọng. Nhất là huyệt khí hải, đây là nơi tập trung toàn bộ lực lượng ở trong cơ thể của hắn. Một khi nơi này bị phế đi, thì dù cho hắn có thực lực cường đại như thế nào đi chăng nữa, cũng chẳng mấy chốc sẽ biến thành một kẻ phế nhân.

Đến lúc đó, đừng nói là bị cừu nhân tìm tới cửa. Hiện tại, sợ rằng hắn cũng khó thoát khỏi tử vọng. Chính vì như vậy, ngay khi mấy đầu ngón tay của Trần Viễn điểm đến, gã tài xế lái xe taxi không khỏi thất thanh hô lớn một trận.

“Không!!!”

Đồng thời, toàn bộ lực lượng ở trong cơ thể của hắn đều bị bạo phát ra ngoài. Hắn biết, lúc này cũng không phải là lúc để bảo toàn thực lực. Một khi lực lượng bị phế đi, thì hắn chẳng khác nào là cá thịt trên thớt, tùy ý bị người khác xử lý.

Nhưng mà, những thứ này ở trong mắt của Trần Viễn hiện tại chẳng có một chút tác dụng nào. Ngược lại, trong mắt của anh còn lộ ra một vệt sát ý. Bởi vì, cỗ lực lượng này tử trên người của đối phương để cho Trần Viễn có một loại cảm giác hết sức quen thuộc. Hơn nữa, loại lực lượng này còn mang theo mấy phần khí tức tà ác.

Đối với một kẻ như vậy, tất nhiên Trần Viễn càng không có lý do gì để nương tay.

Răng rắc…

Răng rắc…

Mấy tiếng xương cốt vỡ ra, đồng thời một cỗ lực lượng thần bí nhanh chóng xuyên thấu, đâm thẳng về phía khí hải để cho gã tài xế lái xe taxi lúc này tuyệt vọng đến mức hét thảm một tiếng.

“Á…”

Nghe được tiếng hét thảm này của đối phương, đứng ở một bên vẻ mặt của Liễu Hồng Hạnh thoáng có một chút sợ hãi. Nhưng mà, lúc này cô cũng không dám lên tiếng, ngược lại dùng lấy ánh mắt khó có thể tin được, nhìn về phía bóng lưng của Trần Viễn.

Ầm!

Một lần nữa vung lấy một chưởng, vỗ mạnh lên trên người của gã tài xế lái xe taxi. Đối phương lúc này đã hoàn toàn bị đánh vỡ huyệt khí hải, linh lực bên trong đan điền của hắn đang không ngừng chảy xuôi ra ngoài.

Hơn nữa, trong lúc phế đi đối phương, Trần Viễn còn thuận tay đánh về phía mệnh môn. Thế nên, lúc này gã tài xế lái xe taxi không những bị phế bỏ tu vi, mà ngay cả năng lực đứng thẳng người cũng không có. Bởi vì, huyệt mệnh môn bị phá, thế nên toàn bộ phần nửa dưới cơ thể của hắn chẳng khác nào kẻ bị bại liệt.

“Khục khục…”

Trong miệng ho khan liên tục, ánh mắt của gã tài xế lái xe taxi lúc này từ sợ hãi dần dần chuyển sang oán hận. Bởi vì, hắn biết rõ tình cảnh của mình lúc này đã không có phương pháp nào cứu chữa. Mà người làm ra tất cả những thứ này, chính là gã thanh niên đang đứng ở phía trước mặt.

“Thế nào? Có phải anh đang cảm thấy vô cùng tức giận đúng không? Nhưng mà, anh có tức giận hơn nữa, thì có thể làm gì được tôi? Với lại, chẳng phải vừa rồi anh rất hung hăng, còn muốn làm gì với cô bạn này của tôi? Hiện tại, anh có thể nói cho tôi biết, vì sao anh lại xuất hiện ở đây có được không?”

Lúc này, Trần Viễn đã đem đối phương hoàn toàn chế phục. Sau đó, anh đem gã tài xế lái xe taxi ném trở vào lại ô tô. Đồng thời, một tay bóp lấy quai hàm của đối phương, một tay vỗ nhẹ lên trên khuôn mặt của hắn ta.

Bị chế trụ, lại bị Trần Viễn sỉ nhục như vậy, trong lòng của gã tài xế lái xe taxi lúc này cảm thấy vô cùng tức giận. Nhưng mà, còn chưa kịp để cho hắn phát tác, Trần Viễn bỗng dưng như nhớ đến việc gì đó, mới quay đầu nhìn lại, mỉm cười với đối phương.

“Phải rồi, tôi quên nhắc nhở cho anh biết. Trước đây tôi từng là thành viên của đội Long Vệ, đối với một số thủ đoạn không cho người biết, tôi cũng khá rành. Nếu anh không nói, tôi có thể gửi anh trở về cho Kiều Thanh Phượng xử lý. Anh chắc cũng biết, Kiều Thanh Phượng là ai có phải không?”

Lúc này, nghe được hai chữ “Long Vệ”, bỗng dưng sắc mặt của gã tài xế lái xe taxi trở nên kịch biến. Đồng thời, khi nghe được Trần Viễn nhắc đến cái tên Kiều Thanh Phượng, ánh mắt của hắn càng lộ ra mấy phần khiếp sợ.

“Anh… anh là Chiến Thần?!”

Giống như, trước mắt nhìn thấy được thứ đồ vật gì đó cực kỳ khiếp sợ, ánh mắt của gã tài xế lái xe taxi không khỏi trừng lớn, nhìn về phía người thanh niên ở trước mặt.

Việc bị đối phương nhận ra được thân phận của mình, Trần Viễn chỉ hơi tỏ vẻ ngạc nhiên một chút.

“Ồ, anh cũng đã nhận ra tôi?”

“Tôi… biết một chút!”

Lúc này, trong lòng của gã tài xế lái xe taxi thật sự là đã hối hận đến ruột đều xanh. Nếu như biết rõ gã thanh niên ở trước mặt chính là tên Chiến Thần ở trong truyền thuyết, hắn cũng không dám tùy tiện ra tay đánh người. Hơn nữa, việc Trần Viễn xuất hiện ở đây, cũng để cho hắn có chút bất an. Bởi vì, một khi tổ chức biết được việc hắn sơ suất, dẫn đến kế hoạch bị phá hủy. Như vậy, không chỉ hắn gặp phải sự trả thủ. Mà rất có thể, những người thân cận bên cạnh hắn cũng phải gặp nạn.

Chỉ cần nghĩ đến điểm này, trong lòng của hắn không khỏi cảm thấy lạnh buốt. Đồng thời, ánh mắt của gã tài xế lái xe taxi lúc này cũng bắt đầu đảo qua xung quanh, hy vọng mình có thể được con đường thoát thân, chạy trốn khỏi nơi này.

Nhưng mà, mọi hành động của đối phương đều không cách nào lọt khỏi ánh mắt của Trần Viễn. Thế nên, vừa thấy được gã tài xế lái xe taxi lúc này đảo mắt nhìn qua xung quanh, anh không khỏi tiến lại gần, mỉm cười.

“Thế nào, dự định muốn chạy trốn sao?”

Lời này của Trần Viễn vừa mới nói ra, trong lòng của gã tài xế lái xe không khỏi giật mình. Nhưng mà, trên mặt của hắn lại hiện ra một nụ cười nịnh nọt, bắt đầu lên tiếng giải thích.

“Đại ca, Chiến Thần đại nhân, không không, ông nội! Xin ông nội hãy bỏ qua cho con một lần này đi. Sau này, con sẽ không bao giờ dám tái phạm nữa. Con sẽ ăn năn hối cải, sẽ làm lại từ đầu, sẽ không bao giờ làm việc gì sai trái nữa. Xin ông hãy thương xót cho tấm thân tàn phế này của con. Con hứa, con sẽ…”

Vì mạng sống của mình, lúc này gã tài xế lái xe taxi vậy mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào, bắt đầu đối với Trần Viễn nói lời nịnh nọt.

Thế nhưng, nghe được những lời này từ trong miệng của đối phương, Trần Viễn lại nhịn không được, quát lên một tiếng.

“Im miệng!”

Tiếng quát này của Trần Viễn không chỉ khiến cho gã tài xế lái xe taxi khiếp sợ, mà còn dọa cho Liễu Hồng Hạnh đang đứng ở bên ngoài cũng cảm thấy giật mình không thôi.

Nhưng mà, còn không đợi cho bọn họ lên tiếng phản ứng. Lúc này, tiếng chuông điện thoại ở trong túi quần của gã tài xế lái xe taxi lại đột nhiên vang lên. Nhất thời, sắc mặt của gã tài xế lái xe taxi tỏ ra cực kỳ kinh hãi. Mà ánh mắt của Trần Viễn, cũng lóe lên một vệt ý cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK