Mục lục
Truyện Ẩn Long - Trần Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không phải, tôi thật sự không biết đó là nhà hàng của cô. Nếu như tôi biết trước như vậy, thì tôi đã không đánh nhau ở đó. Với lại, ông ta thật sự hiếp người quá đáng, tôi cũng chỉ muốn bảo vệ cho sự công lý mà thôi!”

Sau một hồi thất thần, lúc này Trần Viễn mới bắt đầu lên tiếng giải thích. Thế nhưng, Tiêu Hân Hân lại giống như không hề nghe thấy. Cô dùng ánh mắt cực kỳ khinh bỉ nhìn lấy anh.

“Cô… cô cho rằng tôi là loại người hèn hạ như vậy thật sao? Chỉ vì trả thù cô, tôi lại làm hư danh tiếng nhà hàng của cô?”

Trong lòng uất ức không cách nào giải thích được, Trần Viễn chỉ có thể tức giận, hậm hực bước nhanh xuống xe. Nhưng lúc này, Tiêu Hân Hân đột nhiên nói ra.

“Anh muốn đi đâu?”

“Nếu cô đã không tin tôi, vậy còn muốn tôi lái xe cho cô làm gì?”

Vừa nói, Trần Viễn vừa mở cửa đi xuống.

“Vậy thì tùy anh, nhưng nếu anh dám rời đi, thì tôi sẽ đến bệnh viện để gặp em gái của anh.”

Lần này, động tác của Trần Viễn không khỏi ngừng lại.

“Cô lại muốn làm gì?”

“Tôi chẳng làm gì cả, chỉ nói chuyện anh đánh nhau, rồi bị bắt vào đồn cho em gái và bố anh nghe mà thôi.”

“Cô…”

Rốt cuộc, Trần Viễn cũng không có cách nào để đấu lại được Tiêu Hân Hân. Anh bất đắc dĩ ngồi lại trên xe, sau đó liếc mắt nhìn về phía cô.

“Đưa tôi chìa khóa.”

Đem chìa khóa ném cho Trần Viễn, vẻ mặt của Tiêu Hân Hân đột nhiên trở nên nhăn nhó. Ngay sau đó, cô hơi cúi thấp người xuống, xoa xoa lấy cổ chân của mình.

Từ trong gương chiếu hậu, Trần Viễn có thể thấy được hai đầu lông mày của Tiêu Hân Hân đang nhăn cùng một chỗ. Sau đó, anh hơi xoay đầu nhìn lại, cổ chân của Tiêu Hân Hân lúc này đã sưng lên rất to. Nhất thời, trong lòng Trần Viễn cũng nguôi bớt tức giận.

Nhưng anh lại không có lên tiếng nói chuyện, mà chỉ tập trung vào việc lái xe. Chiếc xe chạy đến trước cổng thì liền dừng lại. Lúc này, Tiêu Hân Hân dự định tự mình mở cửa xuống xe. Nhưng Trần Viễn không biết từ lúc nào đã đi xuống trước, đem cửa xe kéo ra.

Sau đó, anh rướn người đưa tới, đem Tiêu Hân Hân ôm ở trên tay.

“Anh muốn làm gì? Mau buông tôi ra!”

Nghĩ rằng Trần Viễn lại giở trò đánh mông, thế nên Tiêu Hân Hân lúc này thật sự rất hốt hoảng, vội vàng la lớn lên. Nhưng Trần Viễn không có đáp lại, mà chỉ nhẹ nhàng dùng chân khép lấy cửa xe. Sau đó, anh đem cô bế thẳng một mạch vào trong phòng khách, đặt cô ở trên ghế số pha.

Còn chưa rõ Trần Viễn đang có ý định gì với mình. Lúc này, Tiêu Hân Hân đã thấy anh chủ động cúi thấp người xuống, đem giày cao gót của cô tháo bỏ ra ngoài. Ngay sau đó, anh chạm nhẹ lên trên cổ chân của cô, dùng một giọng nói hết sức ấm áp để hỏi thăm.

“Có đau lắm không?”

Đến lúc này, Tiêu Hân Hân mới chăm chú nhìn lên từng động tác ân cần của Trần Viễn. Trong lòng cô đột nhiên nhen nhóm một chút cảm động. Chỉ có điều, ngay sau đó, khi nghe được câu nói tiếp theo của Trần Viễn, chút cảm động ở trong lòng của Tiêu Hân Hân cũng nhanh chóng biến mất.

“Cái chân này của cô sưng to như vậy, nếu như cô còn hung dữ như thế, thì tôi sẽ đem nó cưa đi, sau đó hầm với canh giò. Nghe nói, canh giò của phụ nữ hầm lên sẽ ăn rất ngon!”

“Anh…”

Tức giân trừng mắt nhìn lấy Trần Viễn một cái. Lúc này, Tiêu Hân Hân thật sự rất nổi giận. Nhưng mấy lời đe dọa của Trần Viễn hơi có chút đáng sợ, khiến cô cũng lộ ra mấy phần lo lắng. Thế nên, mặc dù đang tức giận nhưng Tiêu Hân Hân chỉ ngoẹo đầu sang một bên, cũng không muốn tiếp tục phản ứng đến người như Trần Viễn nữa.

Mà lúc này, Trần Viễn cũng đã đi lấy hòm thuốc. Anh cầm lấy chai rượu thuốc được đặt cẩn thân ở bên trong, rồi đem nó đổ ra ngoài, thoa lên trên vết thương của Tiêu Hân Hân. Rượu thuốc nhà họ Tiêu thật sự có tác dụng rất tốt. Chỉ qua một lúc, vết thương ở trên cổ chân của Tiêu Hân Hân đã giảm đau rất nhiều. Hơn nữa, vết sưng cũng đang có dấu hiệu xẹp xuống.

“Xong rồi!”

Đem hòm thuốc khóa lại, Trần Viễn dự định xách nó đi cất. Thế nhưng, ngay lúc anh vừa xoay đầu nhìn lại, đột nhiên một tấm quần lót màu đỏ hiện ra trước mặt, để cho tròng mắt của anh không khỏi trừng lớn. Ngay sau đó, Trần Viễn cảm giác cổ họng của mình trở nên cực kỳ khô nóng. Anh khó khăn lắm, mới đem một ngụm nước miếng nuốt xuống cổ họng.

Mà lúc này, sau một hồi bị xoa nắn, Tiêu Hân Hân cũng cảm giác được bầu không khí hơi có chút quỷ dị. Khi ánh mắt của cô rơi xuống trên người của Trần Viễn, nhìn thấy được anh ta đang không ngừng lom lom nhìn về phía đáy quần của mình. Tức thì, da mặt của cô không khỏi đỏ bừng lên. Ngay sau đó, cô nổi giân vung chân đạp mạnh lên trên người của Trần Viễn, cùng với một tiếng quát tháo cực kỳ chói tai.

“Đồ biến thái! Anh cút đi cho tôi!”

Bị Tiêu Hân Hân đạp trúng, Trần Viễn lúc này cũng khôi phục lại tinh thần. Mặc dù vừa rồi anh không cố ý, nhưng anh lại không có cách nào để lên tiếng giải thích. Thế nên, Trần Viễn tỏ ra khó chịu, xách theo hòm thuốc rời đi. Mà Tiêu Hân Hân cũng buồn bực, quay trở lại phòng của mình.

Buổi tối, lúc đi xuống lầu để ăn cơm tối, nhìn thấy dáng đi của Tiêu Hân Hân hơi có chút kỳ quái, ánh mắt của Trần Viễn lại lần nữa nhìn xuống cổ chân của cô để quan sát. Thấy vết sưng mặc dù đã tiêu bớt, nhưng vẫn còn đỏ ửng.

Sau khi ăn cơm tối xong, Trần Viễn lại lần nữa xách theo rượu thuốc, dự định sẽ bôi cho Tiêu Hân Hân, để cho vết thương của cô nhanh chóng bình phục.

Nhưng lúc đi ngang qua cửa phòng của Tiêu Hân Hân, Trần Viễn vô tình nghe được Tiêu Lộ Lộ đang cùng với chị gái của mình trò chuyện với nhau.

“Chị hai, vì sao lúc trước chị không kết hôn với anh Thiếu Kiệt, lại đi kết hôn với cái tên vô dụng Trần Viễn kia làm gì? Chị không biết, mỗi lần nhìn thấy hắn ta xuất hiện trong nhà, em đều cảm thấy cực kỳ ghê tởm. Loại đàn ông gì, suốt ngày chỉ biết dựa vào phụ nữ để sống. Người như vậy, chị nên đá đít anh ta ra khỏi nhà thì tốt hơn!”

Nghe được lời này của Tiêu Lộ Lộ, Trần Viễn đang đứng ở bên ngoài cửa cũng không khỏi nhíu mày lại. Ngay sau đó, anh nghe được âm thanh của Tiêu Hân Hân trả lời.

“Em không hiểu, lúc trước anh Thiếu Kiệt đang có cơ hội rất tốt để đi nước ngoài phát triển sự nghiệp. Nếu như chỉ vì chị, mà anh ấy bỏ qua cơ hội của mình, thì chị nhất định sẽ ân hân suốt đời.”

“Ý chị là, bởi vì chị muốn tốt cho anh Thiếu Kiệt, thế nên mới quyết định kết hôn với hắn sao?”

“Ừ, bọn chị chỉ là kết hôn giả mà thôi. Chị hoàn toàn không có tình cảm gì với anh ta.”

Nghe được câu trả lời của Tiêu Hân Hân, sắc mặt của Tiêu Lộ Lộ tức thì lộ ra dáng vẻ cực kỳ kích động.

“Quá tốt, quá tốt rồi! Hiện tại anh Thiếu Kiệt đã trở về nước. Nếu như chị ly hôn với hắn ta, thì chị vẫn còn cơ hội để quay trở lại với anh ấy. Thế nên, chị lần này nhất định phải nắm lấy thật tốt cơ hội của mình, không thể làm lỡ thời gian quý báu của bản thân giống như trước đây nữa, biết không?!”

Đứng ở ngoài cửa, nghe được cuộc nói chuyện của hai chị em nhà họ Tiêu, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên âm trầm. Anh mặc dù đã nghĩ đến việc ly hôn, nhưng anh cũng không muốn vì lý do này, mà mình ly hôn với Tiêu Hân Hân. Đây rõ ràng là hành vi giẫm đạp lên tôn nghiêm của anh, tôn nghiêm của một thằng đàn ông.

Thế nên, trong lúc tức giận, Trần Viễn cũng không muốn nghe hết cuộc nói chuyện trong phòng. Anh đem chai rượu thuốc trực tiếp ném vào bên trong sót rác. Sau đó, tự mình quay trở lại phòng ngủ của mình, không có ý định chữa trị tiếp cho Tiêu Hân Hân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK