“Cái gì? Tôi… tôi gọi rượu lên khi nào?”
Trong lúc buổi tiệc đang diễn ra một cách lặng lẽ, khi thấy nhân viên của nhà hàng đưa lên một chai rượu vang Macallan 1972, có giá hơn ba chục ngàn đô. Tức thì, Trịnh Thiếu Kiệt không khỏi nhảy dựng lên, chỉ tay về phía nhân viên phục vụ quát lớn.
Lúc này, ánh mắt của Tiêu Hân Hân cũng nhìn chằm chằm về phía Trần Viễn. Mặc dù cô không biết tại sao vừa nhìn thấy chai rượu này được đưa tới, thái độ của Trịnh Thiếu Kiệt lại biến hóa lớn như vậy. Nhưng cô cũng có thể suy đoán được, việc này nhất định là có liên quan đến Trần Viễn.
“Thưa quý khách, vừa rồi bạn của quý khách có gọi một chai rượu vang. Hơn nữa, anh ta còn nói là loại rượu đắt nhất. Thế nên, nhà hàng chúng tôi mới đem lên loại rượu này. Đây chính là một trong những thương hiệu nổi tiếng thế giới. Hiện tại, bên trong nhà hàng cũng chỉ còn lại một chai duy nhất.”
Nữ nhân viên phục vụ lúc này cũng có chút khóc cười không xong. Cô đã nhìn ra được, vị khách quý này hoàn toàn không có ý định gọi chai rượu vang đắt tiền ra uống. Chỉ có điều, theo quy định của nhà hàng, đồ ăn thức uống một khi đã được đưa lên, thì sẽ không có thu hồi.
Thế nên, ánh mắt của cô có chút khó khăn, nhìn về phía Trịnh Thiếu Kiệt. Mà Trịnh Thiếu Kiệt cũng dùng một loại ánh mắt giống như giết người, nhìn chằm chằm về phía Trần Viễn.
Mặc dù Trịnh Thiếu Kiệt có thể thanh toán hóa đơn vài ngàn đô để mời Tiêu Hân Hân ăn cơm. Nhưng một lần dùng đến mấy chục ngàn đô, chỉ để uống một chai rượu vang, đây là điều mà Trịnh Thiếu Kiệt không thể nào chịu đựng được. Dù sao, bản thân của hắn cũng không giàu đến mức đó.
“Thế nào, giá của chai rượu này có phải là rất đắt, đúng không?”
Lúc này, Tiêu Hân Hân đã đứng dậy, đi về phía nhân viên phục vụ của nhà hàng. Cô hơi thấp giọng để hỏi thăm.
“Vâng, chai rượu này được nhà hàng định giá là ba mươi lăm ngàn đô. Cộng thêm số thức ăn mà quý khách vừa gọi, thì tổng chi phí đã hơn ba mươi tám ngàn.”
Nghe được nhân viên phục vụ hồi đáp, lần này sắc mặt của Tiêu Hân Hân cũng dần dần trở nên khó coi. Một bữa ăn hao phí hơn mấy chục ngàn đô, tương đương với cả trăm triệu đồng. Chuyện này, thật sự để cô không khỏi trợn trừng hai mắt, nhìn lấy Trần Viễn không thôi.
“Này, mấy người nhìn tôi như vậy làm gì? Rõ ràng anh ta đã nói là mời tôi ăn tối. Hơn nữa, anh ta còn đồng ý để tôi gọi rượu. Chuyện này, không thể nào đổ lỗi cho tôi được. Chính anh ta muốn thế còn gì?”
Trần Viễn làm ra bộ mặt vô tội, nhìn về phía Tiêu Hân Hân và Trịnh Thiếu Kiệt nhún nhún vai. Giống như, tất cả những chuyện này đều không liên quan gì đến anh.
“Thiếu Kiệt, nếu như anh không muốn uống rượu. Hay là, chúng ta đem nó trả lại đi. Dù sao, em cũng không uống được loại rượu này.”
Thấy tình huống không thể nào vãn hồi được, Tiêu Hân Hân chỉ có thể nhẹ giọng, nhìn về phía Trịnh Thiếu Kiệt nói ra. Nghe được lời này, trong lòng của Trịnh Thiếu Kiệt nhất thời có chút mừng rỡ.
Chỉ có điều, ngay sau đó âm thanh của nhân viên phục vụ đã cực kỳ không vui vang lên.
“Xin lỗi quý khách, bởi vì nhà hàng có quy định, loại rượu này một khi mang ra, sẽ không thể nào thu hồi lại được. Thế nên, nếu như quý khách không uống, có thể đóng gói mang về. Hơn nữa, phòng bên cạnh cũng có một vị khách quý muốn uống rượu này. Nếu như quý khách cảm thấy không tiện, có thể liên hệ với họ. Hy vọng là họ có thể đồng ý thanh toán giúp quý khách chai rượu này.”
Mấy lời cuối cùng là nhân viên phục vụ muốn nhắc nhở Trịnh Thiếu Kiệt. Dù sao, vừa rồi nhìn thấy Trịnh Thiếu Kiệt hào phóng như vậy, vừa ra tay chính là vài trăm đô tiền bo. Thế nên, trong lòng của cô vẫn có một chút cảm kích đối với anh.
Chỉ có điều, sắc mặt của Trịnh Thiếu Kiệt lúc này đã trở nên cực kỳ khó coi. Hắn làm sao không biết được, nhân viên phục vụ là có ý tốt muốn giúp mình. Thế nhưng, ở ngay trước mặt Tiêu Hân Hân, hắn cũng không có mặt mũi đi làm những chuyện như vậy.
“Được rồi, chỉ là mấy chục ngàn đô mà thôi. Bữa ăn này, tôi vẫn có thể thanh toán được. Anh Viễn, lần sau nếu như anh có muốn uống rượu ngon, có thể trực tiếp nói với tôi trước. Mấy chục ngàn đối với tôi, cũng không có gì to tát. Thế nhưng, anh làm như vậy, có khiến tôi hơi cảm thấy thất vọng.”
Mặc dù bên ngoài vẻ mặt Trịnh Thiếu Kiệt đang cố tỏ ra bình tĩnh. Nhưng trong lòng, lúc này hắn chỉ muốn đem Trần Viễn trực tiếp bóp chết. Chỉ có điều, mấy câu nói này của hắn vẫn rất có tác dụng.
Lúc nay, Tiêu Hân Hân liếc mắt nhìn lấy Trần Viễn. Sau đó, cô mới sang Trịnh Thiếu Kiệt, cực kỳ thẳng thắn nói ra.
“Anh Thiếu Kiệt, hóa đơn này anh cứ chia đôi đi. Em không muốn một bữa ăn tối, lại làm cho anh tiêu tốn nhiều tiền như vậy.”
Thật tình, lời đề nghị này của Tiêu Hân Hân cực kỳ phù hợp với tâm tính của Trịnh Thiếu Kiệt. Nhưng mà, hắn cũng không muốn bỏ lỡ một cơ hội tốt, để bày tỏ thái độ của mình đối với Tiêu Hân Hân.
Thế nên, trước khi Tiêu Hân Hân muốn mở miệng tiếp tục nói chuyện, Trịnh Thiếu Kiệt đã trực tiếp rút ra thẻ ngân hàng của mình, đưa cho nhân viên phục vụ của nhà hàng.
“Không cần, nếu như anh nói là bữa ăn tôi này do anh mời, thì anh sẽ tự thanh toán toàn bộ. Em cũng không cần lo lắng cho anh. Đối với anh, mấy chục ngàn này chẳng đáng là gì.”
Thấy Trịnh Thiếu Kiệt hành động dứt khoát như vậy, Tiêu Hân Hân cũng không có cách nào để tiếp tục. Cô đành gật đầu, rồi trở lại vị trí chỗ ngồi của mình. Thế nhưng, buổi ăn tối hôm nay, bầu không khí đã chẳng còn mấy mặn mà.
“Hân Hân, anh thấy chúng ta ăn cũng ăn rồi, uống cũng uống rồi. Hay là, anh chở em ra ngoài đi dạo một vòng có được không?”
Nhìn thấy Tiêu Hân Hân cũng không mấy hào hứng với thức ăn trên bàn, Trịnh Thiếu Kiệt liền mở miệng đưa ra đề nghị. Thế nhưng, Trần Viễn đã đứng dậy trước, nhìn lấy hai người nói ra.
“Này này, chúng ta còn chưa có ăn hết, đừng nên lãng phí như vậy có được không? Anh bạn, chai rượu này anh không uống nữa đúng không? Vậy thì tôi sẽ đóng gói mang về. Dù sao, thứ này đắt tiền như vậy, bỏ phí thì thật đáng tiếc. Chậc chậc, còn món trứng cá muối này nữa. Mặc dù mùi vị cũng chẳng ra gì, nhưng mỗi viên đều có giá trị không nhỏ, để lại thì quá phung phí.”
Sau khi nói xong, Trần Viễn cũng mặc kệ ánh mắt hình như viên đạn của Tiêu Hân Hân và Trịnh Thiếu Kiệt đang nhìn về phía mình. Anh đứng dậy, đi ra ngoài gọi lấy nhân viên phục vụ.
“Người đẹp, giúp tôi gói lại tất cả những thứ này. Tôi muốn đem toàn bộ đều mang đi về.”
Nhìn thấy một bàn thức ăn xa xỉ, đang bị Trần Viễn gom lại một chỗ, sau đó cho vào một cái túi ni lông thật lớn. Nhất thời, hai mắt của nữ nhân viên phục vụ không khỏi trợn tròn. Cô thật sự không nghĩ đến, người như Trần Viễn lại có da mặt dày đến như vậy. Đã đến đây để ăn chực, gọi ra những món đắt tiền. Hơn nữa, anh ta còn muốn đồ ăn gói về. Đây là loại người gì chứ?
Mặc dù không biết trong lòng của nữ nhân viên phục vụ đang liên tục mắng mình. Nhưng nhìn thấy cô cứ đứng ngây ra một chỗ, Trần Viễn không khỏi hối thúc.
“Này, cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Giúp tôi đóng gói chai rượu này mang về đi. Đây là chai rượu có giá tới mấy chục ngàn đô, nếu như để bỏ phí thì tiếc lắm đó!”
Lúc này, rốt cuộc Tiêu Hân Hân cũng không thể nào có thể nhẫn nhịn được nữa. Cô trực tiếp đập tay lên bàn, rồi đứng thẳng người dậy, quát lớn.
“Trần Viễn!”
Thế nhưng, động tác của Trần Viễn chỉ hơi ngừng lại một chút. Sau đó, anh còn nheo mắt, nhìn về phía cô mỉm cười.
“Bà xã, chẳng phải em rất thích ăn đồ hải sản hay sao? Trong này ngoài món tôm hùm Alaska, còn có bào ngư, vi cả. Tất cả đều là thứ bổ, hôm nay không ăn hết, ngày mai chúng ta có thể hâm lại ăn sau cũng được nha. Hơn nữa, còn có…”
“Im miệng! Tôi không quen biết loại người như anh!”
Nghe Trần Viễn luyên thuyên một hồi, Tiêu Hân Hân rốt cuộc nhẫn nhịn không được. Cô quát lên một tiếng, sau đó xoay người rời khỏi phòng ăn. Mà lúc này, ánh mắt của Trịnh Thiếu Kiệt cũng liếc sang, nhìn lấy Trần Viễn mỉm cười.
“Xin lỗi, bây giờ tôi phải chở vợ anh đi khách sạn. Nếu có hứng thú, tôi sẽ thuê cho anh một phòng sát bên.”
Lời này Trịnh Thiếu Kiệt nói rất nhỏ, chỉ đủ để một mình Trần Viễn có thể nghe thấy. Nhất thời, nắm tay của Trần Viễn không khỏi siết chặt, rất muốn đem bộ mặt giả tạo này của hắn đánh cho một trận. Chỉ có điều, nghĩ đến Tiêu Hân Hân vẫn còn ở đây, anh chỉ có thể nhịn xuống. Sau đó, anh cũng đáp lại bằng một giọng mỉa mai.
“Vậy thì tôi rất cảm ơn. Thế nhưng, vợ tôi vừa mới tới tháng. Anh thật sự muốn, trải nghiệm cảm giác lần đầu với cô ấy thật sao?”
Mặc dù biết rõ là Trần Viễn đang muốn trêu chọc mình, nhưng Trịnh Thiếu Kiệt vẫn nhịn không được, buông ra một câu chửi tục. Ngay sau đó, ánh mắt của hắn trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm về phía Trần Viễn.
“Chuyện hôm nay, vẫn còn chưa xong đâu. Phía bên ngoài, có mấy người bạn của tôi. Bọn họ, đối với anh cảm thấy vô cùng hứng thú. Hy vọng, đến lúc đó anh có thể lành lặn rời khỏi chỗ này.”
Để lại một câu uy hiếp, Trịnh Thiếu Kiệt vô cùng đắc ý, trực tiếp rời khỏi phòng ăn, đi đến gặp Tiêu Hân Hân đang chờ đợi ở dưới nhà xe. Trong khi đó, sau khi nhìn theo bóng lưng của Trịnh Thiếu Kiệt rời đi, nụ cười của Trần Viễn cũng dần dần thu hồi lại. Đồng thời, trong ánh mắt của anh lộ ra một tia sát khí.
“Tốt nhất, là mày đừng làm ra hành động gì thiếu suy nghĩ. Nếu không, kết cục của mày nhất định sẽ rất bi thảm.”