“Anh… anh có thể buông tay tôi ra được không?”
Cổ tay bị Trần Viễn nắm rất chặt, để cho sắc mặt của Đinh Tử Hương lúc này hơi có mấy phần xấu hổ, đỏ bừng. Chỉ là, vừa rồi ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, bị Trần Viễn nhận là em gái nuôi, hơn nữa còn nắm lấy tay của mình chạy đi ra khỏi khách sạn, trong lòng Đinh Tử Hương lúc này thật sự rất loạn.
Theo một số ý nghĩ nào đó, thì chuyện nhận em gái nuôi dường như cũng chẳng mấy quang vinh gì. Ngược lại, còn hơi có mấy phần tiêu cực. Nhưng mà, không biết vì sao lúc đó trông thấy bộ dáng của Trần Viễn cực kỳ nghiêm túc, trong lòng của Đinh Tử Hương lại xuất hiện một loại cảm giác hết sức kỳ lạ.
Có thể nói, bởi vì tính cách của cô thật sự quá mức cổ tinh linh quái, thế nên từ nhỏ đến lớn phần nhiều đều là cô gây chuyện với người khác, cũng không có ai đứng ra bảo vệ cho cô. Nhưng vừa rồi, thấy được hình tượng vĩ ngạn của Trần Viễn đứng ra bảo vệ cho mình. Trong một khoảnh khắc nào đó, trái tim của Đinh Tử Hương cảm giác có chút lạc nhịp.
Chỉ là, lúc này nghe được tiếng the thẻ của cô, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi lạnh lùng nhìn đến, để cô hơi chút giật mình.
“Anh… anh nhìn tôi như vậy làm gì?”
Cũng không biết vì sao, lúc này đối diện với ánh mắt của Trần Viễn, trong lòng của Đinh Tử Hương lại hơi có chút chột dạ, thế nên âm thanh phát ra cũng chỉ khe khẽ.
“Hừ, con hỏi tại sao nữa à? Nếu không phải là cô gây chuyện, tôi cần phải vướng vào mấy thứ rắc rối vừa rồi hay sao?”
Nghe được tiếng trách mắng của Trần Viễn, trong lòng của Đinh Tử Hương lúc này vô cùng ủy khuất. Ngay sau đó, cô ngước đầu lên, nhìn lấy ánh mắt của Trần Viễn.
“Tôi… tôi cũng không phải cố ý. Bọn… bọn họ… hu hu hu…”
Nói đến chỗ này, bỗng dưng Đinh Tử Hương thật sự bật khóc, nước mắt từ hai bên hốc mắt chảy ra không ngừng. Nhất thời, Trần Viễn trở nên ngây ngẩn cả người. Sau đó, vẻ mặt của anh hơi có mấy phần lúng túng, dự định đưa tay ra lau nước mắt cho cô.
Chỉ là, động tác của anh mới làm được một nửa, bỗng nhiên rụt lại, ánh mắt cũng trở nên vô cùng phức tạp.
Mà lúc này, nước mắt của Đinh Tử Hương giống như không cần tiền để mua, cứ như thế tuôn ra ào ào.
“Hu hu hu… anh có biết không, từ nhỏ đến lớn tôi luôn bị đám người đó ức hiếp. Trước kia, mỗi lần xảy ra chuyện, đều là chị Tử Nguyệt đứng ra chống đỡ giúp tôi. Nhưng mà, kể từ khi chị Tử Nguyệt theo ông nội học làm thuốc. Hiện tại, sau khi ông nội bị trúng độc nằm ở một chỗ, chị ấy cũng không thể nào quan tâm được đến tôi. Mọi người đều cho rằng, tôi là một kẻ rất đáng ghét. Nhưng mà, có ai cảm nhận được sự cô đơn ở trong lòng tôi cơ chứ? Tôi phải cố gắng, học tập giống như là chị Tử Nguyệt, có thể giúp đỡ cho gia đình, giúp đỡ cho ông nội. Thế nhưng, từ nhỏ đến lớn tôi đã không thích học nghề thuốc, tôi cũng không có năng khiếu trong việc kinh doanh. Ngay cả việc luyện võ tôi cũng không quá xuất sắc. Thế nên, mọi người đều cho rằng tôi là một kẻ vô dụng, không đang nhận được sự quan tâm. Hu hu hu…”
Vừa khóc, Đinh Tử Hương vừa nhào vào trong lồng ngực của Trần Viễn, ôm anh sụt sùi không ngừng.
Nghe được những lời này từ trong miệng của cô, thân hình của Trần Viễn hơi có chút cứng lại. Ban đầu, anh đã dự định đem Đinh Tử Hương đẩy ra. Hơn nữa, anh đối với Đinh Tử Hương cũng không quá thân cận. Ngược lại, còn hơi có phần bài xích.
Thế nhưng, khi nghe được những lơi này từ trong miệng của cô, trái tim của Trần Viễn lại có chút đồng cảm. Anh có thể cảm nhận được từ trong lời nói của Đinh Tử Hương có sự chân thành.
Nhưng mà, còn không đợi cho cảm xúc của Trần Viễn kịp trôi qua. Lúc này, Đinh Tử Hương bỗng dưng dụi dụi nước mắt vào trên người của anh. Sau đó, cô còn cầm lấy vạt áo của Trần Viễn hỉ ra một trận. Nhất thời, cả người của Trần Viễn đều không khỏi nhảy dựng lên. Anh đem cả người Đinh Tử Hương đẩy ra ngoài, đồng thời hét lớn một trận.
“Cô làm cái gì?!”
Nhìn thấy bộ dáng của Trần Viễn lúc này, vẻ mặt của Đinh Tử Hương giống như một đứa trẻ vô tội, đưa mặt ngửa lên, nhìn lấy anh.
“Tôi… tôi chỉ muốn hỉ mũi một chút thôi mà. Anh cũng không nên ích kỷ như vậy chứ?”
“Cô… cô…”
Vừa đưa tay chỉ thẳng về phía Đinh Tử Hương, vừa nhìn nhìn lấy một bên vạt áo đã bị nước mắt nước mũi của Đinh Tử Hương dính đầy. Lúc này, có thể nói là trong lòng của Trần Viễn vô cùng khó chịu. Nhưng mà, anh cũng không thể vì chuyện này lại đi lên dạy dỗ cho Đinh Tử Hương một trận.
Thế nên, sau khi trừng mắt nhìn lấy Đinh Tử Hương một hồi, Trần Viễn chỉ có thể hậm hực hừ lên một tiếng, rồi tự mình bỏ đi.
Mà lúc này, nhìn theo bóng lưng của Trần Viễn biến mất ở trên đại lộ, trên khuôn mặt đáng thương của Đinh Tử Hương lại xuất hiện một nụ cười hết sức ngọt ngào.
“Hì hì, người này cũng không đáng ghét giống như tưởng tượng!”
…
Rời đi, Trần Viễn cũng không có quay trở lại chỗ khách sạn lúc trước của mình. Ngược lại, anh liên hệ với Lưu Mẫn Nghi, hỏi xem hiện tại cô đang ở đâu. Thế nhưng, điện thoại của Lưu Mẫn Nghi lại không thể nào liên lạc được.
Sau đó, anh thử gọi điện thoại đến cho Tiêu Hân Hân. Nhưng mà, kết quả cũng giống như vậy. Ngoại trừ việc tiếng chuông điện thoải của Tiêu Hân Hân vẫn đang đổ, thì người bên kia cũng không có bắt máy trả lời.
Cuối cùng, Trần Viễn cũng không có cách nào khác, anh chỉ có thể đem điện thoại cất đi. Sau đó, anh mới lấy ra chiếc điện thoại mà trước đây đã sử dụng ở trong quân đội. Bên trong không có bất kỳ ứng dụng nào, nhưng mà phía trên màn hình lại có một dòng chữ số.
Không suy nghĩ gì nhiều, Trần Viễn trực tiếp đem số điện thoại duy nhất ở trên điện thoại ấn gọi. Ngay sau đó, một tiếng dõng dạc đáp lại.
“Lão đại, tôi nghe đây!”
Bên kia điện thoại là âm thanh của một người đàn ông. Nghe được tiếng trả lời của đối phương, Trần Viễn chỉ hơi trầm ngâm một chút. Sau đó, anh liền nói ra mệnh lệnh của mình. Truyện Đam Mỹ
“Bốn một ba, đường số hai bảy, phòng năm lẻ một!”
Đây là một loại mật hiệu chỉ có Trần Viễn cùng với người mới có thể biết được. Nghe được mật lệnh mà Trần Viễn truyền cho. Lúc này, người đàn ông ở phía bên kia cũng vội vàng đáp lại.
“Sáu lẻ một, đường hai một số, phòng ba lẻ một!”
“Cảm ơn!”
Nhận được tín hiệu từ đối phương, Trần Viễn hết sức hài lòng, nói lên một tiếng cảm ơn. Ngay sau đó, anh đem điện thoại tắt đi, lần nữa đi về phía đường lớn.
Nhìn thấy một chiếc taxi đang chạy đến phía mình, lúc này Trần Viễn mới phất tay, ra hiệu cho chiếc taxi dừng lại. Sau đó, anh leo lên ghế ngồi ở phía sau của taxi. Chỉ có điều, lúc này ngồi trong xe còn có một người phụ nữ rất trẻ. Ban đầu, Trần Viễn cũng không có để ý đến đối phương. Nhưng mà, ngay khi thấy Trần Viễn ngồi vào trong xe, người phụ nữ lúc này mới giật mình hô lên.
“Anh Viễn!”
Tiếng hô này của cô đã để cho Trần Viễn có chút giật mình, đồng thời cũng rất ngạc nhiên khi có người lại nhận ra được mình ở trên taxi.
Chỉ là, khi quay đầu nhìn lại, phát hiện ra kẻ đang kêu gọi mình là một cô gái có khuôn mặt hơi chút xa lạ, Trần Viễn không khỏi cảm thấy kỳ quái. Bởi vì, anh cũng không có nổi tiếng đến mức ai cũng nhận ra khi đi trên đường mới đúng?
“Anh Viễn, anh có còn nhận ra tôi hay không? Tôi là Hồng Hạnh, là nữ tiếp viên hàng không lần trước ở trên chuyến bay cùng với Diệp Lâm Anh. Cũng là người đã giúp anh mở ra khoang buồng lái.”
Nghe cô gái này tự giới thiệu một hồi, cuối cùng Trần Viễn cũng nhớ ra được vì sao cô lại có thể nhận ra được anh ở ngay trên đường. Thì ra, cô gái này là một trong số các nữ tiếp viên hàng không ở trên chuyến bay lần trước anh cùng với Lưu Mẫn Nghi đi chung để đến thủ đô.
Khi đó, chuyến bay xảy ra sự cố, chính anh là người đã cứu cả máy bay, để nó không bị rơi xuống dọc đường. Chỉ là, nhìn bộ dáng của cô gái này, dường như cũng không thích hợp cho lắm?
“Gặp được anh ở đây tôi thật sự mừng lắm. Mấy ngày hôm trước, kể từ khi chuyến bay kết thúc, tổ bay của chúng tôi đã bị đình chỉ hoạt động. Hiện tại, chúng tôi đều đang được sắp xếp để vào tổ bay mới. Nhưng mà, tối hôm qua, khi chúng tôi dự định cùng nhau ra ngoài liên hoan một bữa. Đột nhiên, điện thoại của Diệp Lâm Anh lại không có cách nào liên lạc được. Hơn nữa, gần chỗ khu nhà của cô ấy, tối hôm đó còn xảy ra một vụ cướp. Vì sợ chuyện này có ảnh hưởng đến gia đình của cô ấy, thế nên chúng tôi đã thử đến đó để điều tra. Nhưng mà, cả nhà của cô ấy đều đã biến mất không thấy đâu nữa. Với lại, toàn bộ các căn phòng của gia đình cô ấy đều bị lục tung. Ngay cả cảnh sát, đến hiện tại vẫn không thể nào tìm ra tung tích của gia đình Diệp Lâm Anh. Chúng tôi đều rất lo lắng, không biết cả gia đình cô ấy có xảy ra chuyện gì hay không?!”
Nói đến chỗ này, ánh mắt của Hồng Hạnh mang theo mấy phần chờ đợi, nhìn về phía Trần Viễn. Mà lúc này Trần Viễn cũng đang sững sờ ngay tại chỗ.
Bởi vì, vị trí mà anh chuẩn bị đi đến không biết như thế nào lại vừa vặn nằm ở khu vực xảy ra vụ cướp vào tối hôm qua. Hơn nữa, trên thiết bị điện thoại của anh hiện tại còn đang xuất hiện hình ảnh của một băng cướp, đang tấn công vào một khu vực nhà dân ở gần đó.
Toàn bộ những thông tin này, là anh mới được Tiểu Trần thông qua thiết bị vệ tinh để gửi đến. Anh cũng không có nghĩ đến, mọi chuyện lại trở nên trùng hợp đến như vậy?