Mục lục
Truyện Ẩn Long - Trần Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay lập tức, đám người của giáo hội đều không khỏi cảm thấy khiếp sợ. Bởi vì, lực lượng mà bọn họ bị rút ra, cũng không chỉ là linh lực ở trong cơ thể. Mà ngay cả bản nguyên sinh mệnh cũng bị rút đi.

Đối với những người tu luyện như bọn họ mà nói, đây rõ ràng làm một sự thật hết sức đáng sợ. Bởi vì, đây là cội nguồn sức mạnh của mỗi người. Cho dù là võ giả bình thường, hay là tông sư, thậm chí là đại tông sư đều đối với bản nguyên của mình vô cùng trân quý.

Thế nên, ngay khi cảm giác được bản nguyên sinh mệnh của mình bị lực lượng thần bí từ trong cơ thể của Trần Viễn hấp thu, tất cả bọn họ đều vô cùng hoảng hốt, vội vàng lùi lại phía sau vài bước. Đồng thời, ánh mắt của bọn họ khi nhìn về phía Trần Viễn cũng mang theo một chút đề phòng.

Dù sao, chuyện bản nguyên sinh mệnh bị rút đi, đây quả thật là một điều không thể nào tưởng tượng được. Cho dù là người của giáo hội, nhưng bọn họ chưa từng nghe ai nói qua bao giờ.

Chỉ là, nhìn thấy đám người này ngưng lại động tác, gã đàn ông đeo khăn bịt mặt lại nhịn không được, phẫn nộ quát lên.

“Làm gì? Mau nhanh lên, xứ lý hắn!”

Nghe được tiếng thúc giục của vị trưởng lão ở trong giáo hội, đám người Hắc Báo và gã đàn ông tay cầm ngọn lửa màu u lam không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Ngay sau đó, bọn họ đành phải cắn răng, đồng thanh hô lên.

“Giết hắn!”

Đối mặt với đám người của giáo hội phát khởi công kích, sắc mặt của Trần Viễn lúc này tỏ ra bình tĩnh đến đáng sợ. Anh hơi híp mắt nhìn lại, cảm nhận từng luồng bản nguyên sinh mệnh mà mình vừa mới hấp thu được bổ sung ở trong cơ thể. Trong lòng của Trần Viễn kỳ thật cũng rất kinh sợ, chính anh cũng không biết sau khi phát động toàn bộ lực lượng thần bí ở trong cơ thể của mình còn có hiệu quả như vậy.

Chỉ là, lúc này sau khi đem bản nguyên sinh mệnh của đám người trước mặt hấp thu được, Trần Viễn cũng có cảm giác lực lượng ở trong cơ thể của mình giống như sản sinh ra một thứ gì đó. Nhưng mà, Trần Viễn lại không rõ ràng đó là đồ vật gì.

Thế nên, ngay khi đám người của tổ chức giáo hội lại lần nữa xông đến, Trần Viễn cũng không hề do dự một chút nào, anh trực tiếp vận dụng lực lượng thần bí ở trong cơ thể, đem công kích của bọn họ đón đỡ.

Chỉ có điều, dường như gã dị năng tay cầm ngọn lửa u lam lại có tốc độ nhanh nhất. Hoặc là, đám người phía sau cố ý chậm lại. Thế nên, ngay khi Trần Viễn chuẩn bị đánh trả, ngọn lửa màu u lam của đối phương đã đánh tới trước.

Bằng vào mắt thường có thể thấy được, nhiệt độ của ngọn lửa này tỏa ra bên người thật sự vô cùng kinh khủng, cho dù không khí xung quanh cũng như đang bị đốt cháy, dẫn đến dao động kịch liệt.

Chỉ là, ngọn lửa này hơi có chút kỳ lạ. Mặc dù bề ngoài nhiệt độ của nó tỏa ra rất cao. Nhưng khi Trần Viễn tiếp xúc gần, anh lại có được cảm giác vô cùng lạnh lẽo. Hơn nữa, sự lạnh lẽo này không chỉ ở mặt ngoài cơ thể, nó còn ảnh hưởng đến linh hồn của anh. Trong lúc nhất thời, Trần Viễn vậy mà có loại cảm giác mọi thứ xung quanh của mình dường như bị chậm lại.

Không, phải nói đúng hơn là động tác của anh bắt đầu bị chậm lại. Chỉ là, do lực lượng thần bí ở trong cơ thể của anh quá mức mạnh mẽ, thế nên loại cảm giác này tới nhanh cũng trôi đi rất nhanh.

Thế nên, ngay khi ngọn lửa màu u lam ở trên tay đối phương kịp đánh tới, Trần Viễn đã nhanh chóng lách người tránh đi. Đồng thời, một luồng lực lượng thần bí được Trần Viễn bí mật quán thấu, hội tụ ở trên đầu ngón tay trỏ của mình. Ngay sau đó, một vệt ánh sáng nhanh chóng phóng tới, bằng vào tốc độ hết sức kinh khủng.

Cho dù gã dị năng của tổ chức giáo hội đã có đề phòng từ trước, nhưng khi luồng ánh sáng ở trên tay của Trần Viễn đánh tới trước người, hắn lại không có một chút phản ứng gì. Ngược lại, trên khuôn mặt vẫn còn đọng lại một nụ cười đắc ý, khi cho rằng công kích của mình đã đánh trúng đối phương.

Xoẹt!

Một tiếng xé rách nhẹ nhàng vang lên, hai con ngươi của gã dị năng lúc này chỉ có thể trợn trọn, một bộ rất khó có thể tin được nhìn về phía cảnh tượng ở phía trước ngực của mình.

Không biết từ lúc này, một bên lồng ngực của hắn đã bị xuyên thủng. Hơn nữa, trên chỗ vết thương hoàn toàn không có một chút vết máu nào. Thế nhưng, hắn lại có thể cảm nhận được bản nguyên sinh mệnh ở trong cơ thể của mình lúc này đang cấp tốc tiêu hao.

Ầm!

Chưa đến một cái chớp mắt, toàn bộ bản nguyên sinh mệnh của hắn đã hoàn toàn bị đốt cháy. Đồng thời, cơ thể của hắn trở nên vô lực ngã mạnh xuống đất.

Tất cả những chuyện này kỳ thật chỉ diễn ra trong vòng một cái chớp mắt. Thế nên, ngay khi thân hình của đồng bọn ngã xuống, đám người của giáo hội vẫn còn chưa kịp phản ứng lại.

Thế nhưng, động tác tiếp theo của Trần Viễn đã thực hiện. Thân hình của anh lúc này giống như hóa thành một vệt ánh sáng, trực tiếp biến mất ở ngay tại chỗ. Khi anh lần nữa xuất hiện, đã đứng ở trước mặt một gã dị năng khác của giáo hội.

Kẻ này, toàn thân cao thấp đều được bao bọc bởi một lớp áo choàng màu đen. Hơn nữa, cơ thể của hắn giống như không có thực chất, thỉnh thoảng xen lẫn vào trong bóng tôi, để cho Trần Viễn rất khó có thể phát hiện được.

Nếu như, vừa rồi không phải một cỗ cảm giác nguy cơ đột ngột xuất hiện, để cho Trần Viễn tập trung chú ý tinh thần, thật sự anh cũng không thể nào cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.

Mặc dù không rõ thực lực kẻ này như thế nào, nhưng Trần Viễn vẫn muốn quyết định đem hắn giải quyết trước. Dù sao, đám người dị năng này thật sự có rất nhiều năng lực quỷ dị, anh cũng không quá chắc chắn có thể đề phòng được bọn họ. Chính vì thế, ngay khi giải quyết xong gã dị năng khống hỏa, Trần Viễn đã lần nữa đến trước mặt gã dị năng mặc áo choàng này để công kích.

Có thể nói, tốc độ của Trần Viễn lúc này thật sự rất nhanh. Cho dù khoảng cách giữa anh và gã dị năng mặc áo choàng đen có hơn mấy chục mét, nhưng chỉ chưa đầy một giây, anh đã xuất hiện ở trước mặt của đối phương.

Nhìn thấy thân ảnh của Trần Viễn bất ngờ xuất hiện ở trước mặt, ánh mắt của gã dị năng mặc áo choàng đen hơi có chút kinh hoảng. Bởi vì, hắn là người có năng lực đặc biệt, thường hay ẩn nấp ở trong bóng tôi để tập kích kẻ địch. Thế nên, việc bị Trần Viễn trực tiếp để ý đến, còn tiếp cận với khoảng cách gần như vậy, thật sự để cho hắn cảm thấy vô cùng lúng túng.

Nhưng mà, lúc này một âm thanh lại bất ngờ vang lên: “Cẩn thận!”

Ngay sau đó, không biết từ chỗ nào thân ảnh của Hắc Báo bỗng nhiên lao tới. Hơn nữa, trên tay của hắn lúc này còn cầm theo một thanh dao găm, lóe lên ánh sáng vô cùng sắc bén.

Từ trên thanh dao găm này, Trần Viễn bất chợt cảm nhận được một cỗ khí tức vô cùng nguy hiểm. Anh biết, nếu như lúc này mình trực tiếp xử lý tên dị năng có năng lực ẩn nấp ở trong bóng tối, không thèm để ý gì đến công kích của Hắc Báo, thì rất có thể anh sẽ bị thương.

Đối với Trần Viễn mà nói, trong tình huống hiện tại việc bị thương chính là một sụ mạo hiểm không cần thiết.

Chính vì thế, ngay khi lưỡi dao của Hắc Báo xoẹt tới, thân hình của Trần Viễn đã cấp tốc lui lại, lui về phía sau hơn mười bước.

Chỉ là, động tác của Trần Viễn lúc này, giống như đã bị đối phương tính trước. Thế nên, ngay khi thấy được thân hình của Trần Viễn chuyển động, trên khóe môi của gã Hắc Báo vậy mà lộ ra một vệt mỉm cưởi.

Trong lúc nhất thời, Trần Viễn có chút giật mình, trong lòng vội vàng hô lên một tiếng.

“Không tốt!”

Quả thật, tiếng hô này cả anh vừa mới vang lên trong đầu, một cỗ cảm giác nguy cơ khác đang không ngừng mãnh liệt ập tới.

Rầm!

Không biết từ lúc nào, một cái móng vuốt cực kỳ sắc bén, từ trên không trung vỗ xuống. Bằng vào tốc độ của Trần Viễn, nhưng chỉ kịp tránh đi chỗ yếu hại, phía trên vai trái của anh lúc này đã lưu lại một vết cào khá sâu. Một luồng cảm giác đau nhức nhanh chóng truyền tới, để cho Trần Viễn không khỏi vội vàng hít xuống một hơi thật sâu.

Đưa người quay đầu nhìn lại, Trần Viễn lúc này mới phát hiện ra, đứng ở phía sau lưng anh không biết từ lúc nào lại xuất hiện một con quái vật hình người, phía trên tay trái của nó, còn nâng lên đầu móng vuốt nhỏ xuống mấy giọt máu tươi.

Rất rõ ràng, kẻ công kích về phía anh vừa rồi chính là con quái vật này. Chỉ là, chẳng phải đối phương đã bị cha vợ của anh cầm chân rồi hay sao?

Vừa nghĩ đến chỗ này, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi cấp tốc đảo quanh. Thế nhưng, ngay khi nhìn lại vẻ mặt của Trần Viễn lập tức trở nên chấn kinh. Bởi vì, lúc này cha vợ của anh đã không thấy đâu nữa, mà gã trưởng lão bịt mặt của giáo hội cũng biến mất không thấy.

Như vậy, chỉ có thể có một nguyên nhân để xảy ra. Đó là, cha vợ của anh đã thất thủ, hiện tại đang bị đối phương truy sát. Thế nhưng, con quái vật hình người này vì sao không có đuổi theo ông ta, còn đứng ở đây tập kích mình làm gì?

Ý nghĩ này vừa mới lóe lên ở trong đầu, một âm thanh bật chợt truyền đến ở trong tai của Trần Viễn.

“Chạy nhanh lên!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK