Mục lục
Truyện Ẩn Long - Trần Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt của Trần Viễn rất nhanh liền bị một chiếc mâm tròn bằng đồng, phía trên có khắc hình đồ án cá chép âm dương làm cho chú ý đến. Ngay sau đó, anh đưa tay chỉ về phía mâm tròn, rồi hỏi thăm Trịnh Khiêm.

Lúc này, nhìn thấy Trần Viễn vậy mà để ý đến một chiếc mâm tròn bằng đồng, ánh mắt của Trịnh Khiêm không khỏi đảo qua một vòng, trên mặt lộ ra mấy phần giảo hoạt.

“Cậu nói là cái mâm tròn này đấy hả? Ừm, để tôi nhớ xem nào, hình như thứ này tôi nhặt được ở trong một buôn làng của người Tày ở vùng núi phía bắc. Tôi cũng không có nhớ rõ là nó được nhặt ở nơi nào. Nhưng thứ này cũng tốn của tôi không ít tiền. Thế nào? Cậu có hứng thú với món đồ vật này, vậy tôi sẽ tặng nó cho cậu. Chỉ có điều, tôi muốn đưa ra một điều kiện, không biết cậu có đáp ứng hay không?”

Mặc dù ngoài miệng thì hỏi như vậy, nhưng trong lời nói của Trịnh Khiêm vô cùng rõ ràng. Nếu như Trần Viễn muốn đem cái mâm tròn này đưa đi, thì anh cần phải đáp ứng được yêu cầu của ông ta.

Đối với chuyện này Trần Viễn cũng không quá để ý. Ngược lại, ánh mắt của anh hơi khẽ đảo một vòng. Mặc dù nơi này thật sự có được không ít đồ tốt, nhưng hầu hết bọn chúng không có liên quan gì đến thứ mà anh cần. Tất nhiên, ngoại trừ chiếc mâm tròn bằng đồng kia.

Tuy rằng không biết vì sao phía trên nó lại được khắc đồ án âm dương, nhưng từ trong nơi sâu xa nào đó, Trần Viễn có thể cảm nhận được, thứ này có liên quan đến một bí mật rất trọng đại.

Thế nên, sau khi suy tư một chút, anh mới quay sang nhìn lấy Trịnh Khiêm, trên khuôn mặt mang theo mấy phần tươi cười.

“Tốt, chuyện này tôi có thể đáp ứng với ông. Chỉ có điều, nếu như yêu cầu của ông quá mức khó khăn, tôi không có cách nào đáp ứng được, vậy thì vụ giao dịch này cũng coi như xong.”

Vừa nói, Trần Viễn vừa nhún nhún vai, một bộ vô cùng chẳng đáng. Thấy được bộ dáng này của Trần Viên, trong lòng Trịnh Khiêm không khỏi chửi thầm một trận. Thế nhưng, hắn là thịt cá, người ta chính là dao thớt, Trịnh Khiêm cũng không dám tỏ thái độ bất mãn.

Chính vì thế, qua một hồi sum suê cười nói, Trịnh Khiêm lúc này mới đem mâm đồng đưa cho Trần Viễn, rồi nói.

“Yêu cầu của tôi cũng vô cùng đơn giản, tôi chỉ muốn được yên yên ổn ổn sống hết quãng đời còn lại ở trong cái tiệm nhỏ này. Chỉ cần cậu có thể nói với phía trên, không cần truy cứu chuyện trước đây của tôi nữa, tôi có thể giao ra toàn bộ số tiền mà tôi kiếm được, thành lập một quỹ từ thiện. Cậu thấy chuyện này thế nào?”

Kỳ thật, bản thân Trịnh Khiêm cũng không phải là hạng người tham lam. Nếu không, chỉ bằng vào số tài sản kếch sù mà ông ta đã từng kiếm được, hiện tại cũng không cần phải tạm bợ sống ở trong một cái cửa hàng vừa cũ, vừa nhỏ như vậy ở trong khu phố đồ cổ.

Tất nhiên, Trần Viễn cũng không quá tin tưởng Trịnh Khiêm. Dù sao, người này trước đây từng làm không ít chuyện thất đức. Trần Viễn cũng không tin, ông ta thật sự có thể dễ dàng hoàn lương như vậy.

“Chuyện này tôi cũng không dám hứa chắc. Nhưng tôi có thể cam đoan, tôi sẽ làm hết khả năng có thể, để ông có thể yên ổn làm một ông chủ tiệm đồ cũ. Sau này, người khác cũng sẽ không đến làm phiền ông nữa. Tất nhiên, nếu như bệnh cũ của ông tái phát, lại nghĩ đào trộm mồ của nhà nào đó. Vậy thì, tôi cũng không có cách nào giúp cho ông được.”

Nói xong lời này, Trần Viễn trực tiếp nhún nhún vai, cầm lấy mâm tròn rời đi. Mà lúc này, trên khuôn mặt của Trịnh Khiêm thoáng chốc có chút sững sờ. Đợi cho ông ta kịp phản ứng lại, thì thân hình của Trần Viễn đã rời đi khỏi mật thất.

Đến lúc này, Trịnh Khiêm có chút giật nảy cả mình, trong lòng mang theo mấy phần khiếp sợ, tự nhủ thầm ở trong bụng.

“Mình đúng là gặp quỷ rồi?! Cậu ta làm sao lại đi ra khỏi mật thất, mà không hề xúc động một chút cơ quan nào?”

Tất nhiên, Trịnh Khiêm cho dù nghĩ có nát óc, ông ta cũng không thể ngòa nghĩ ra, kỳ thật vừa rồi lúc đi theo phía sau lưng của ông ta, Trần Viễn đã tự mình ghi nhớ hết toàn bộ bước chân di chuyển của Trịnh Khiêm. Hơn nữa, mấy loại cơ quan này của Trịnh Khiêm, nhiều nhất chỉ đề phòng được một số bọn trộm vặt. Đối với Trần Viễn mà nói, nếu như anh muốn, một đường xông thẳng cũng không thành vấn đề.

Lại nói, sau khi rời khỏi tiệm đồ cũ của ông chủ Khiêm, Trần Viễn lúc này một đường đi thẳng đến nhà của Lưu Mẫn Nghi. Hôm nay, Lưu Mẫn Nghi có hẹn với Trần Viễn, muốn mời anh đến nhà cô để ăn cơm.

Thế nhưng, lúc đi đến gần tới nhà của Lưu Mẫn Nghi, bước chân của Trần Viễn không khỏi ngừng lại. Đồng thời, ánh mắt của anh mang theo mấy phần nghi hoặc, nhìn về phía một chỗ bên ngoài tường rào của nhà Lưu Mẫn Nghi. Lúc này, có một cái bóng đen đang lén lút thập thò ở ngoài đó. Hơn nữa, người này trên người đều bịt một tần kín mít, Trần Viễn cũng không cách nào phân biệt được rõ là đàn bà hay đàn ông.

Chỉ có điều, nhìn thấy bóng lưng của người này, Trần Viễn luôn có cảm giác hơi chút quen thuộc. Ngay sau đó, bước chân của anh chậm rãi tới gần. Trong lúc đối phương còn không có một chút đề phòng nào, Trần Viễn đột nhiên đưa tay lên vỗ nhẹ một cái. Sau đó, anh còn thấp giọng nói ra.

“Này cô, cô đang làm gì ở đây?”

Âm thanh này của Trần Viễn mặc dù không lớn, nhưng vì động tác của anh hơi có phần đột ngột. Thế nên, người bịt mặt không khỏi sợ hãi, giật bắn người lên.

“Á!”. Googl𝖾‎ 𝘁𝙧a𝐧g‎ 𝐧ày,‎ đọc‎ 𝐧gay‎ khô𝐧g‎ quả𝐧g‎ cáo‎ {‎ T𝙧U𝒎T𝙧uy𝖾𝐧.𝗩N‎ ‎ }

Ngay sau đó, giống như sợ thứ gì đó, người này không khỏi ngậm miệng lại. Chỉ có điều, ánh mắt của người này khi phát hiện ra Trần Viễn đứng ở phía sau lưng của mình, trong con ngươi mang theo mấy phần kinh dị.

“Cậu… cậu làm sao lại đứng ở phía sau lưng của tôi?”

Lúc này, Trần Viễn có thể nghe ra được, âm thanh của đối phương là một người phụ nữ, hơn nữa tuổi tác cũng không bao lớn. Chỉ là, trong lòng của anh rất nghi hoặc. Nhìn bộ dáng của người phụ nữ này, Trần Viễn không khỏi liên tưởng đến người phụ nữ trước đó cũng lén lén lút lút quan sát anh và Lưu Mẫn Nghi, khi ngồi ăn uống ở trong quán của chú Tình.

Thế nhưng, còn không đợi Trần Viễn nói ra nghi ngờ của mình. Lúc này, người phụ nữ bịt mặt bỗng dưng liếc mắt nhìn anh, sau đó còn đánh giá anh một trận.

“Cậu là bạn trai của Mẫn Nghi, đúng không? Nhưng tôi nghe nói, hiện tại cậu đã có vợ?!”

Đột nhiên nghe đối phương hỏi đến vấn đề như vậy, Trần Viễn có chút bất ngờ. Nhưng ngay sau đó, anh liền lắc đầu đáp lại.

“Tôi cũng không phải là bạn trai của cô ấy. Tôi chỉ là đồng nghiệp của con gái cô mà thôi. Còn cô, vì sao đã trở về rồi, không đi vào nhà gặp chồng và con gái mình, lại đứng lấp lấp ló ló ở ngoài này làm gì?”

Nếu như đối phương đã biết rõ thân phận của anh là ai, Trần Viễn lúc này cũng không muốn giấu giếm. Ngược lại, anh có chút hiếu kỳ, người phụ nữ này vì sao nhiề năm như vậy mất tich, hiện tại còn không muốn trở về nhà.

Lúc này, nghe được Trần Viễn vạch trần thân phận của mình, trong lòng của bà Thùy Linh có chút hoảng hốt. Nhưng ngay sau đó, bà ta cũng lấy lại được bình tĩnh, cười cười nói ra.

“Xin lỗi, chắc cậu lại đang hiểu nhầm gì đó rồi? Tôi cũng không phải là mẹ của con bé. Mẹ nó đã chết cách đây hơn hai mươi năm về trước. Tôi chẳng qua chỉ là một người bạn của cô ấy, lần này trở về nước có một chút việc cần phải xử lý. Vậy nên, tôi xin phép đi trước đây.”

Nói xong, bà Thùy Linh liền vội vàng rời đi. Mà Trần Viễn nhìn theo bóng lưng của bà ta, trong lòng mang theo mấy phần suy nghĩ sâu xa. Nhưng cũng không đợi anh suy nghĩ được bao lâu, lúc này âm thanh của Lưu Mẫn Nghi đột nhiên từ phía sau lưng của anh vang lên.

“Anh Viễn, làm sao anh lại đứng ở ngoài này? Tôi còn tưởng rằng anh phải một lúc nữa mới ghé chơi. Thế nên, tôi mới ra chợ được một lúc, còn mua thêm không ít thứ. Thôi, anh hãy vào nhà đi, để tôi xuống bếp làm cơm một chút. Hơm nay bố tôi cũng không có ở nhà. Ông ấy đi sang nhà bạn, chắc phải chập tối mới trở về được.”

Nghe Lưu Mẫn Nghi nói như vậy, Trần Viễn cũng đem chuyện của mẹ cô bỏ ra khỏi đầu. Ngay sau đó, cả hai cùng nhau đi vào trong nhà. Nhưng chỉ đi được vài bước, đột nhiên bước chân của Lưu Mẫn Nghi có chút khựng lại. Ngay sau đó, giống như nhìn thấy đồ vật gì đó, ánh mắt của cô hơi khẽ liếc về phía một chỗ vách tường.

Nhìn thấy động tác của Lưu Mẫn Nghi, Trần Viễn không khỏi đưa mắt nhìn theo. Nhưng anh cũng không phát hiện ra chuyện bất thường nào. Ngược lại, trên khuôn mặt của Lưu Mẫn Nghi mang theo một chút thần sắc nghi ngờ.

“Thế nào? Vừa rồi cô nhìn thấy thứ gì à?”

“Ừm!”

Lưu Mẫn Nghi chỉ hơi khẽ gật đầu một cái. Ngay sau đó, cô cũng tự mình lắc đầu đáp lại.

“Tôi cũng không biết nữa, dạo gần đây luôn có cảm giác bên ngoài giống như có người đang theo dõi tôi. Nhưng mỗi lần kiểm tra lại, thì không thấy có chuyện gì bất thường. Chắc có lẽ, đây là bệnh nghề nghiệp của tôi, đối với một số chuyện có chút nhạy cảm.”

Nghe Lưu Mẫn Nghi giải thích như vậy, Trần Viễn lúc này cũng không có nói thêm lời nào. Nhưng anh lại đem lời nói này để ở trong lòng. Vì anh biết rõ, người theo dõi cô rất có thể là người phụ nữ bịt mặt khi nãy, cũng chính là mẹ của Lưu Mẫn Nghi. Thế nhưng, Trần Viễn luôn có cảm giác chuyện này thật sự quá mức khó hiểu. Chẳng lẽ, mẹ của Lưu Mẫn Nghi có chuyện uẩn khuất gì ở trong lòng, thế nên bà ta mới không dám trở về gặp mặt lại chồng với con gái?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK