Mục lục
Truyện Ẩn Long - Trần Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tiểu Hoàng, còn phải mất bao lâu nữa?”

Nhìn thấy trái tim ở trên tế đàn mặc dù đã bị Phượng Hoàng Chân Hỏa thiêu đốt hơn mấy giờ liên tục, nhưng vẫn nhảy nhót tưng bừng. Lúc này, trong lòng của Trần Viễn không khỏi mang theo mấy phần sốt ruột, vội vàng lên tiếng thúc giục.

“Chiêm chiếp!”

Tiểu Hoàng nhanh chóng phát ra âm thanh để đáp lại. Thế nhưng, ngọn lửa quấn quanh ở trên cơ thể của nó lúc này đã bị nhạt đi đến mấy phần. Rất hiển nhiên, việc liên tục dùng đến chân hỏa để thiêu đốt trái tim của Ma Thần để cho lực lượng của nó đã bị tiêu hao không nhỏ.

Nhưng mà, đối với mệnh lệnh của Trần Viễn, Tiểu Hoàng vẫn không có nửa lời ai oán. Ngược lại, nó càng thêm ra sức, chỉ muốn nhanh chóng đem trái tim này đốt thành tro bụi.

“Nhân loại ngu xuẩn, chỉ dựa vào một chút lực lượng này của nó mà ngươi cũng nghĩ muốn đem trái tim của bản Thần hủy diệt hay sao hả? Ha ha ha, đúng là một chuyện nực cười… gào… chết tiệt, con chim ngu ngốc kia, ngươi là đang tìm chết có phải hay không hả? Các ngươi hãy chờ đợi đây, không sớm thì muộn bản Ma Thần sẽ thoát ra khỏi nơi này…”

Bị Phượng Hoàng Chân Hỏa thiêu đốt liên tục, cho dù là Ma Thần cũng cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Nếu như không phải bản thân của nó bị phong ấn nhiều năm ở bên trong tế đàn, để cho lực lượng của nó mười phần tiêu hao đến không còn lại đủ một phần, thì dù đối mặt với Chân Phượng, nó cũng sẽ không khốn bị khốn đốn như hiện tại.

Thế nên, nó đối với Trần Viễn cùng với Tiểu Hoàng tỏ ra vô cùng tức giận, chỉ muốn đem một người một chim ở trước mặt nghiền nát trở thành tro bụi.

Nhưng mà, mặc cho nó lại gào thét như thế nào, Tiểu Hoàng cũng không có dừng lại, Phượng Hoàng Chân Hỏa vẫn từ bên trong cơ thể của nó cấp tốc tuôn ra ngoài, đem trái tim của Ma Thần thiêu đốt không ngừng nghỉ.

“Ừm?!”

Mà vào lúc này, trong lòng của Trần Viễn hơi khẽ động. Ngay sau đó, anh mới bắt đầu tập trung tinh thần, thăm dò vào bên trong thức hải.

Một tòa Tiên Cung yên lặng trôi bềnh bồng ở trong ý thức của Trần Viễn. Đồng thời, một người thiếu nữ áo trắng, trên khuôn mặt mang theo mấy phần thanh thuần, thánh khiết, đang ngồi xếp bằng ở bên trong Tiên Cung.

“Tiền bối, ngài cuối cùng cũng tỉnh rồi sao?”



Âm thanh của Trần Viễn có chút mừng rỡ reo lên. Mà lúc này, thiếu nữ đang ngồi xếp bằng ở trong Tiên Cung cũng đem hai mắt mở ra. Sau đó, hai người bốn mắt nhìn nhau, thiếu nữ đột nhiên nhăn lại lông mày, có chút thấp giọng nói ra.

“Ngươi gấp cái gì mà gấp? Chẳng phải chỉ là một khỏa trái tim thôi sao. Ta chỉ tùy tiện phất phất tay, liền có thể lập tức đem nó tiêu diệt!”

Lúc nói ra những lời này, trên khuôn mặt của thiếu nữ hiện ra một chút cao ngạo. Đồng thời, trong ánh mắt mang theo vô tận tự tin.

“Vậy thì xin cảm ơn tiền bối!”

Đối với thái độ của nàng, Trần Viễn làm như không thấy. Ngược lại, anh đối với thiếu nữ này càng thêm tỏ ra cung kính.

“Được rồi, được rồi! Không cần phải ở trước mặt của ta giả vờ giả vịt, đợi ta một chút. Ta sẽ lập tức ra ngoài trợ giúp cho con chim nhỏ kia của ngươi!”

Nói xong lời này, thiếu nữ hơi phất phất tay, tòa Tiên Cung ngay lập tức bị đóng kín lại. Mà Trần Viễn chỉ có thể liếc mắt nhìn lấy Tiên Cung một lúc. Sau đó, anh cũng nhanh chóng thu hồi thần thức, bắt đầu tập trung nhìn về phía tình huống ở bên ngoài.

“Chíp chíp!”

Vừa mới trở lại hiện thực không được bao lâu, bên tai của anh đột nhiên truyền đến tiếng kêu đau khổ của Tiểu Hoàng.

Ngay lập tức, thần sắc của Trần Viễn liền trở nên cực kỳ nghiêm trọng. Đến lúc này, anh mới phát hiện ra thân thể của Tiểu Hoàng vậy mà bắt đầu nhạt mất. Ngay cả ngọn lửa ở trên người nó cũng bị tiêu hao gần hơn phân nửa. Thế nhưng, quan trọng nhất chính là, phía trên trái tim của Ma Thần đột nhiên truyền đến một loại khí tức cực kỳ nguy hiểm, để cho Trần Viễn không khỏi giật mình, vội vàng hô lên.

“Tiền bối!”

“Ừm?!”

Nghe được tiếng hô này của Trần Viễn, một đoàn hư ảnh đột nhiên hiện ra bên ngoài khu vực trung tâm của tế đàn. Đồng thời, ánh mắt của nó nhìn chằm chằm về phía vùng không gian đang bị phong tỏa ở trên tế đàn.

“Ha ha ha, nhân loại ngu xuẩn, bản thể của ta sắp tìm đến được nơi này rồi. Đến lúc đó, ta muốn đem hai tên súc sinh các ngươi, nghiền nát trở thành tro bụi!”

Cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc đang dần tiếp cận về phía tế đàn, trái tim của Ma Thần không khỏi đắc ý cười to.

Thế nhưng, ngay vào lúc này một trận âm thanh mang theo mấy phần lười biếng đột nhiên vang lên.

“Ồn ào!”

Ngay sau đó, một cỗ lực lượng vô cùng đáng sợ, từ phía trên người của Trần Viễn bỗng dưng áp đến, đem trái tim chân cho vỡ nát.

“A!!!”

Bên trong trái tim phát ra một tiếng hét thảm. Đồng thời, một đoàn hư ảnh, mang theo mấy phần khó tin, nhìn về phía bên trên tế đàn.



“Cỗ lực lượng này là?!”

Cảm nhận được lực lượng từ trên người của Trần Viễn vừa mới bộc phát, đoàn hư ảnh có chút kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó, nó cũng kịp phản ứng lại, vội vàng quát lớn.

“Nhân loại, mau dừng tay lại!”

Thế nhưng, âm thanh của nó còn chưa có vang lên, phía trên tế đàn lúc này đã phát ra từng trận âm thanh chấn động vô cùng kịch liệt.

Oành!

Toàn bộ tế đàn giống như gặp phải đồ vật gì đó bạo phá, chỉ trong chốc lát liền bị phân ra thành từng mảnh nhỏ, rơi vung vãi ở khắp nơi trên mặt đất.

“Ha ha ha, nhân loại ngu xuẩn, quả thật bản Ma Thần vô cùng biết ơn ngươi. Cuối cùng, thì trái tim của ta cũng có thể tránh thoát được sự trói buộc! Ha ha ha!”

Tiếng cười từ một chỗ hư ảnh lưu lại bên trong trái tim Ma Thần vang lên. Thế nhưng, thần sắc của Trần Viễn cũng không hề kinh hoảng một chút nào. Ngược lên, trên nét mặt của anh thoáng hiện một chút nhẹ nhõm.

“Thật sao?”

Âm thanh của anh lúc này không mang theo bất kỳ một tia tình cảm nào. Hơn nữa, bàn tay của anh đột nhiên vươn ra, hướng về phía trái tim bóp mạnh tới.

Oành!

Trái tim bỗng dưng vỡ nát, hóa thành một màn mưa máu, rơi vãi khắp cả mặt đất. Mà lúc này, một trận âm thanh vô cùng kinh hoảng, từ bên trong trái tim phát ra.

“Làm sao có thể?!”

Ngay sau đó, âm thanh cũng im bặt, biến mất không thấy gì nữa.

Lúc này, ánh mắt của Trần Viễn đột nhiên chuyển hướng, nhìn về phía thân ảnh đang đứng ở gần đó. Hai con ngươi của anh bộc phát ra một cỗ khí tức vô cùng nguy hiểm.

Nhất thời, người thanh niên trẻ tuổi, có mái tóc bạc trắng, trên người mặc một bộ y phục theo phong cách cổ xưa, bên hông còn đeo lấy một thanh trường kiếm, trên tay cầm một bình hồ lô, vẻ mặt hơi có chút ngốc trệ, nhìn về phía Trần Viễn.

“Tiền bối, không biết ngài đến đây là có việc gì cần giúp đỡ hay sao?!”

Trần Viễn có thể cảm nhận được, trên người của kẻ đang đứng đối diện có một cỗ khí tức vô cùng bao la hùng vĩ. Nếu như lúc này không phải mượn nhờ lực lượng của tàn hồn thánh nữ lưu lại ở trong Tiên Cung trợ giúp, cho dù vừa mới đánh giết trái tim của Ma Thần, Trần Viễn cũng không có một chút chắc chắn nào chạy thoát khỏi bàn tay của đối phương.

“Khụ khụ… nhân loại, mặc dù trên người của ngươi có được Thần Ấn, thực lực cũng rất bất phàm. Nhưng mà, tế đàn đã bị ngươi phá hủy, thứ đồ vật kia nhất định sẽ sống dậy. Đến lúc đó, cho dù là ta cũng không có cách nào đem nó lần nữa phòng ấn. Thế nên là, ta hy vọng ngươi có thể giúp ta một việc.”

Mặc dù nhìn bề ngoài của đối phương rõ ràng phải so với Trần Viễn còn trẻ hơn không ít tuổi. Thế nhưng, nghe được xưng hô này của đối phương, Trần Viễn không hề có một chút phản cảm nào, ngược lại còn cảm giác cực kỳ hiển nhiên.



Bởi vì, người này rất có thể là nhân vật lão thành nào đó, sống ít nhất cũng đã hơn ngàn năm. Đối với một nhân vật như vậy, Trần Viễn vẫn thả rất nhiều tôn trọng. Chính vì thế, vừa nghe xong được đề nghị của đối phương, Trần Viễn liền lên tiếng đáp lại.

“Không biết tiền bối muốn ta giúp chuyện gì? Chỉ cần là việc mà ta có thể làm được, ta tuyệt đối sẽ không từ chối!”

Nghe được câu trả lời này của Trần Viễn, trên khuôn mặt của người thanh niên ở phía trước mặt không khỏi hiện lên mấy phần hài lòng, gật đầu.

“Chuyện này cũng không phải là việc khó khăn gì, chỉ cần ngươi đi theo ta trợ giúp một phen, nhất định có thể hoàn thành được!”

Nói xong, người này cũng không có đợi cho Trần Viễn đáp lại, đối phương đột nhiên phất phất tay, sau đó tuôn ra một cỗ kinh phòng, trực tiếp đem Trần Viễn cuốn vào bên trong, sau đó mang anh rời đi.

Trần Viễn hoàn toàn không biết là có chuyện gì xảy ra. Chỉ hơi cảm thấy hoa mắt một chút, ngay sau đó bản thân của anh đã bị cuốn vào bên trong một chỗ không gian vô cùng tối tăm.


Đợi cho Trần Viễn một lần nữa kịp phản ứng lại, thì một trận âm thanh vô cùng trầm thấp đột nhiên truyền đến.


“Cẩn thận!”


Ngay sau đó, phía không gian bên ngoài bỗng dưng bị phá vỡ. Mà hình ảnh trước mắt của Trần Viễn lúc này cũng biến hóa không ngừng.


Cuối cùng, Trần Viễn thấy được mình đang xuất hiện ở một vùng không gian vô cùng bao la, rộng lớn. Hơn nữa, bốn phía xung quanh hiện tại đã vây kín người. Đồng thời, không ít thân ảnh quen thuộc xuất hiện ở trong tầm mắt của Trần Viễn.


“Đây là?!”


Trong lòng mang theo vô tận nghi hoặc, còn không đợi cho Trần Viễn lên tiếng hỏi thăm, âm thanh của người thanh niên vừa mới đem anh cuốn đi, lúc này đột nhiên truyền đến bên tai.


“Chiến trường Thần Ma!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK