Tiến Thành sau một khoảng thời gian điều tra cũng lần tới được chỗ Tấn Khang, hiện giờ cậu. đang nói chuyện này với Thanh Bách.
“Tôi đã điều tra được kẻ vừa mới về nước vốn là một đại ca giang hồ khét tiếng trước đây, hắn. ta tên là..”
“Nguyễn Tấn Khang” - Thanh Bách ngắt lời cậu.
“Anh đã biết rồi sao?” - Tiến Thành cảm thấy bản thân có chút vô dụng, cậu cứ tưởng tìm được phát hiện lớn không ngờ Thanh Bách đã sớm biết.
“Không phải lỗi của cậu, tôi chỉ tình cờ nhận ra thôi” - Thanh Bách VỖ VỖ vai cậu.
“Hắn ta đã tẩy trắng từ lâu rồi, bây giờ trở thành doanh nhân chân chính những nguồn lực trong thế giới ngầm hắn vẫn còn nắm chặt lắm”
Thanh Bách gật gù đáp: “Ý cậu là hắn khó đối phó?”
Tiến Thành mặc dù không muốn thừa nhận nhưng cũng phải gật đầu đồng ý:
“Rất khó là đằng khác. Tôi chỉ không hiểu kiểu người xuất thân giang hồ như hắn ta việc gì làm nhiều trò chỉ để hại một người phụ nữ như Mỹ An”
“Mấy trò đó không phải hắn ta đâu nhưng có lẽ giờ là việc của hắn rồi” - Thanh Bạch cau mày. -“Tất cả cũng vì Thanh Tùng không quản lý tốt nhân tình của nó”
Tiến Thành gãi đầu một chút, hình như cậu lại bỏ lỡ gì đó trong chuyện này rồi. Dù Thanh Bách nói cậu không vô dụng nhưng cậu bắt đầu thấy mình thật sự không được việc lắm.
“Đừng nghĩ nhiều, cậu cứ giúp tôi để ý động tĩnh bên hắn ta. Còn Vân Anh, người phụ nữ vẫn hay bám theo Thanh Tùng ấy, để ý luôn, cô ta là em gái của Tấn Khang”
"Ồ!” - Tiến Thành cảm thấy mình hình đã hiểu được vấn đề rồi.
“Chuyện này không đơn giản chỉ là mấy việc xảy ra gần đây, cậu giúp tôi điều tra cả chuyện Tâm An phá sản năm xưa nữa” - Thanh Bách xoay xoay cây bút trên bàn.
Năm đó anh cũng từng bảo Tiến Thành đi điều tra, chính anh cũng thấy có vấn đề. Nhưng nhiều chuyện kéo tới, Mỹ An bỏ đi, Linh Chi suốt ngày khóc nháo và cả chuyện cha của anh. Thanh Bách cuối cùng gác chuyện này lại, chỉ cố gắng thu mua một ít sản nghiệp của Trần gia, anh cũng có suy nghĩ, giữ lại cho Mỹ An.
Thanh Bách nhìn Tiến Thành có chút chần chờ, nhíu mày nói:
“Từ khi nào mà lề mề vậy, có gì thì nói”
“Ừ thì... chuyện Mỹ An bị bỏ lại trong rừng thật sự là do Linh Chi làm”
Hai tay Thanh Bách nắm lại thành quyền sau đó lại thả lỏng, anh khẽ nhếch môi nói:
"Đã bắt được tên tài xế chưa?"
"Đang chờ anh lệnh của anh."
"Giữ cho mạng một mạng còn lại tùy cậu." - Thanh Bách có chút chán ghét nói - "Gần đây hãy để Linh Chi tránh xa tôi, chắc tôi chiều cô ấy quá rồi."
Thanh Bách đã thử nhiều cách để tiếp cận Tấn Khang. Nhưng hắn ta vẫn luôn cẩn thận, chỉ cần nghe đến Thanh Bách là không muốn hợp tác.
Thật ra, giới thương nhân ở thành phố này là một vòng luẩn quẩn. Chỉ cần đủ kiên nhẫn thì một ngày nào đó bọn họ cũng phải ngồi xuống nói chuyện với nhau nhưng Thanh Bách không đợi được. Đúng hơn là anh biết Mỹ An không đợi được, anh thà đi trước một bước hơn là để cô làm cho bụng bét.
“Tôi đã hẹn được anh ta rồi” - Là Thế Quang gọi tới.
“Bằng cách nào?” - Thanh Bách không khỏi bất ngờ.
“Một chút lươn lẹo, tôi không nhắc tới cậu, tôi chỉ nói tôi muốn gặp anh ta. Chúng sắp có một vụ làm ăn nên anh ta hiển nhiên đồng ý. Đáng tiếc vì giúp cậu và Mỹ An mà tôi mất món lời lớn rồi”.
Thanh Bách khẽ cười sao anh lại không hiểu Thể Quang muốn nói gì:
“Lần sau hợp tác, tôi sẽ để cho anh một nửa lợi nhuận của mình” “Nói được làm được” - Thể Quang sảng khoái cúp máy.
Thanh Bách đích thân xuống phòng kinh doanh tìm Mỹ An nhưng lại nghe nói Mỹ An vừa đi gặp khách hàng. Lần này Thanh Bách gặp may, anh đuổi kịp cô đang đứng bắt xe ở bên đường.
“Thanh Bách, lại có chuyện gì nữa?” - Mỹ An bày ra vẻ mặt không hề mong muốn nhìn phải thấy anh.
“Cùng tôi đi đến chỗ này” “Không, tôi có hẹn với khách hàng rồi” - Mỹ An từ chối ngay lập tức. “Hoa hồng từ dự án của Thế Quang với cô vẫn chưa đủ à?” - Thanh Bách nhíu mày.
“Có ai lại chê tiền quá nhiều không chứ?” - Mỹ An nhún vai - “Anh muốn tôi đi đâu thì cũng chờ tôi ký xong bản hợp đồng này đã
“Dẹp cái hợp đồng chết tiệt này đi” - Thanh Bách giật lấy tệp hồ sơ trong tay cô ném xuống đường -“Tôi đưa cô đi gặp một người”
Mỹ An vừa bị anh lôi kéo vừa hoang mang hỏi:
"Ai?"
“Tấn Khang”
Suốt một đường, Mỹ An ngồi im lặng trong xe không nói tiếng nào. Cô chưa sẵn sàng cho cuộc nói chuyện kiểu “ba mặt một lời” này chút nào. Sau hôm trên sân thượng với Thanh Bách, cô đã muốn quên đi chuyện này. Mỹ An cảm thấy mình sẽ tin anh, và cô không muốn bản thân trở thành con ngốc mù quáng nữa.
“Anh muốn nói gì với anh ta?”
“Giải đáp nghi vấn trong lòng cô” - Thanh Bách nhướn mày nói - “Có lẽ cô sẽ không hiểu lầm tôi nữa”.
“Thật sao” - Mỹ An cảm thấy hơi khó tin. Cô nghĩ Thanh Bách đang rất chắc chắn về việc anh có thể đứng ngoài chuyện này. Nhưng không hiểu sao linh cảm của cô cho ra một dấu hiệu tồi tệ.
Thể Quang hẹn Tấn Khang ở một nhà hàng món quê, còn bao trọn cả hai gian liền kề nhau. Thanh Bách tất nhiên hiểu dụng ý của Thế Quang, anh đưa Mỹ An vào gian không người, dặn dò:
“Hai căn phòng này thông nhau, cô chỉ cần đứng sát ở vách tre đằng kia là có thể nghe cuộc nói chuyện của tôi và hắn ta.”
Mỹ An có chút thở phào, ít nhất không bắt cô phải ra trần trực tiếp:
“Được, tôi hiểu rồi”
Lúc Thanh Bách bước vào trên mặt Tấn Khang thoáng vẻ bất ngờ rồi cũng rất nhanh đã lấy lại
phong độ:
“Để gặp được tôi xem ra cậu cũng tốn không ít công sức.”
Thanh Bách nở một nụ cười tiêu chuẩn, kéo ghế ngồi xuống. Thanh Bách lần đầu gặp Tấn Khang nhưng hắn ta thì có vẻ đã quen biết anh từ trước. Hai người mất một lúc để đánh giá đối phương cũng là kiềm chế bản thân không động thủ. Ở bên ngoài cánh cửa, người của Thanh Bách và Tấn Khang cũng đang ngắm nghe nhau.
“Tôi nghĩ bản thân có trách nhiệm nói một tiếng xin lỗi thay em gái vì những rắc rối của cậu”
“Chà... trực tiếp đấy” - Thanh Bách tặc lưỡi - “Không nghĩ người vòng vo lẩn tránh như anh lại thẳng thắn như này”.
“Cậu đã tìm tới đây rồi thì tôi việc gì phải giấu diếm nữa. Chuyện đó là mấy trò vặt vãnh của tụi đàn bà ghen tuông thôi” - Tấn Khang đốt một điếu thuốc.
“Chúng ta là người làm ăn lớn, đừng để mất hòa khí.”
Mỹ An nghiến răng ở một bên vách tre nghe hai người, nếu mọi chuyện đúng như hai người nói thì Vân Anh đã hại cô. Mỹ An cảm thấy có rất nhiều thứ đang sụp đổ. Cô chưa từng tưởng tượng dù chỉ là một lần người hại cô sẽ là Vân Anh. Mỹ An có thể hiểu chuyện Vân Anh chán ghét cô nhưng cô đã làm gì để cô ta phải hận mình đến độ đó chứ?
“Anh định chỉ nói một câu xin lỗi là xong?”.
“Tất nhiên tôi sẽ bồi thường thỏa đáng nếu cậu bằng lòng bỏ qua chuyện này. Dù sao em gái tôi cũng đang ở cạnh em trai cậu mà” - Tấn Khang vừa nói vừa hút thuốc vô cùng bình thản.
Thanh Bách rất muốn vật hắn ta ra đây và tẩn cho một trận nhưng anh biết đây là một cuộc chiến xem ai bình tĩnh hơn. Thanh Bách đứng dậy bước tới lấy điếu thuốc đang hút dở trên tay hắn ta dụi tắt nó vào bàn:
“Nhà hàng này cấm hút thuốc, chúng ta đều là người văn minh”
Trong mắt của Tấn Khang đã hiện lên vài tia lửa giận, hắn gằn giọng nói:
“Tôi nói lại lần nữa để cậu rõ, chuyện em gái tôi làm hay chuyện tôi làm không có sự khác biệt. Nếu cậu vẫn muốn tính toán cho rõ thì tính lên người Nguyễn Tấn Khang tôi đây này”
Thanh Bách bật cười rồi quay lại chỗ của mình:
“Đừng diễn cảnh anh em tình thâm với tôi. Tôi sẽ tìm ai tính sổ là chuyện của tôi, tôi sẽ không nói cho anh biết”
“Cậu giỏi” - Tấn Khang nghiến răng - “Mục đích cậu đến đây không phải chỉ vì điều này, nói đi, còn chuyện gì?”.
“Bốn năm trước số sản nghiệp Trần gia anh bán cho tôi từ đâu mà có?” - Thanh Bách nghiêm giọng.
“Cái đó phải hỏi cậu chứ?” - Tấn Khang bày ra vẻ vô tội - “Là cậu muốn thu mua nó từ trước, tôi mới đi tìm anh để bán.”
Thanh Bạch cau mày, Mỹ An ở bên kia cũng căng thẳng.
“Không có chuyện đó, anh rõ ràng đến tìm tôi trước, tôi thấy là sản nghiệp Trần gia mới mua về."
“Lúc trước tôi nghe bảo Bách Niên đang thu mua nên tôi mới tìm tới. Theo tôi biết thì cậu đang nằm trong tay gần như là toàn bộ sản nghiệp sót lại của Trần gia đó, phần tôi bán cho cậu hình như rất nhỏ. Còn cậu hỏi làm sao tôi có? Tôi thành thật nhé, tôi thừa lúc Trần gia sụp đổ nhảy vào kiếm chút lợi thôi. Không nhanh tay nhanh chân như cậu, lấy là phải lấy hết” - Tấn Khang nhếch môi đắc ý.
“Nếu không muốn nói thì cũng đừng về chuyện” - Thanh Bách nén giận nói, anh khẽ liếc ra
sau lưng, anh sợ Mỹ An sẽ tin mấy lời này.
“Vậy tôi hỏi cậu, Bách Niên có từng thu mua sản nghiệp Trần gia không?”
Thanh Bách nghẹn họng, anh có thu mua nhưng không phải với mục đích như trong câu chuyện đang nói. Thanh Bách nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của Tấn Khang thầm nói không xong. Xem ra hắn ta đã biết phòng bên cạnh có người mới cài anh vào thế bất khả kháng này.
“Sao vậy? Không dám thừa nhận à? Sợ ai kia đau lòng à?”.
“Khốn nạn” - Thanh Bách đừng bật dậy nghiến răng nói, ánh mắt nhìn Tấn Khang như muốn đâm thủng hắn ta.
Anh vừa nghe bên phòng kia có tiếng người vội vã bỏ đi, chắc chắn là Mỹ An, Thanh Bách không muốn ở lại đây với nói chuyện với kẻ như hắn ta nữa, nhanh chóng đuổi theo cô.
Mỹ An lúc này thật sự sụp đổ rồi, cô cuối cùng chính tại nghe thấy Thanh Bách có ý đồ với gia đình cô. Cái gì là tin tưởng, cái gì là không có, tất cả chỉ toàn giả dối mà thôi. Thanh Bách lừa cô hoàn hảo đến nỗi cô sắp tin anh trở lại rồi.
Anh cuối cùng cũng đuổi kịp Mỹ An, anh nắm lấy cánh tay cô lại khẩn trương nói:
“Hãy nghe tôi giải thích, chuyện không như cô nghĩ đâu.”