Chương 63 Anh đừng xen vào
Hôm qua Mỹ An kiêu hãnh đi khỏi hôm nay như cũ không chút yếu thể trở lại công ty, Mỹ An thật sự khiến người ta phải bàn tán. Có người nói cô làm màu, suốt ngày giờ đủ loại chiêu trò gây chú ý. Có người lại mắng cô dùng thủ đoạn bẩn thỉu, buộc chặt tổng giám đốc không chịu buông. Chỉ có duy nhất người trong cuộc hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Thải Hà đứng trong một góc nghiến răng nghiến lợi, cô ta làm bao nhiêu chuyện không những không được thăng quan tiến chức còn liên tục bị hạ bệ. Mỹ An dựa vào đầu mà thích làm căn nhà nào cũng được ưu ái, cô ta nhanh chóng gọi điện báo cho Linh Chi.
Mỹ An nhìn bàn làm việc của mình bày biện đồ đạc y như trước đây có chút ngây người. Mấy món đồ này hôm qua cô bỏ hết vào cái thùng giấy, cái thùng đã bị Thanh Bách mang đi, không ngờ lúc này nó lại lành lặn ở đây. Thanh Nhi thấy Mỹ An cứ đứng thẫn thờ mãi liên tiến đến giải thích:
“Đích thân tổng giám đốc đưa cho anh Thái, bảo anh Thái giao lại cho chị, anh Thái giao cho em, nhờ em sắp xếp y như cũ”
“Thế à.." - Mỹ An không biết nên vui hay buồn, miễn cưỡng nở một nụ cười với Thanh Nhi - Cảm ơn em, em thật có tầm”
Thanh Nhi thở ra một hơi, cô nhận ra Mỹ An cố tình trốn tránh khi nghe nhắc đến Thanh Bách:
“Hôm qua thấy chị quyết tâm nghỉ việc như vậy em không dám nói nhưng bây giờ em sẽ nói. Em chứng kiến chị cố gắng từng ngày, kiên cường từng ngày, chị đã dốc tâm dốc sức nhiều đến vậy thì đừng từ bỏ”.
“Chị hiểu” - Mỹ An khẽ gật đầu.
Việc đấu tranh để quay lại đây còn khó khăn với Mỹ An gấp ngàn lần việc từ bỏ. Mỹ An bị những lời nói của Thanh Bách làm cho thức tỉnh, nếu nghỉ việc công việc của cô sẽ trôi về đâu. Tương lai của cô, tài năng của cô không cách nào tỏa sáng được. Hơn nữa, Mỹ An đã cống hiến không ít cho Bách Niên, cô cũng từ công ty học hỏi được vô số thứ tốt.
Ở lại Bách Niên không phải là phương án xấu toàn diện, dưới tốc độ học tập và chăm chỉ của cô, nếu cô cố thêm một thời rất có thể đạt được thành tựu. Mỹ An muốn xây dựng lại Trần gia vậy cô càng phải ở lại Bách Niên. Cô sẽ ở lại đây và một ngày nào đó, cô sẽ rời khỏi nơi này cùng tất cả sản nghiệp vốn dĩ thuộc về gia đình cô.
Suy nghĩ đơn thuần trước đây của Mỹ An sau một đêm đã phát sinh biến hóa rất lớn. Mỹ An ngược lại hài lòng vì điều đó, cô nên thông minh và biết toan tính như này sớm hơn mới đúng.
Thanh Nhi nhắc với cô về buổi họp báo ra mắt phim điện ảnh “Phía Bắc trắng sáng, phía Nam hoa bay” có Thiên Kim đóng chính. Bộ phim này là dự án khá được chú trọng giới, đặc biệt là có nhà đầu tư chịu chi. Lúc Thiên Kim được nhận vai chính có không ít thin tức nói Thiên Kim quy tắc ngầm cùng bên đầu tư.
“Buổi ra mắt này có liên quan tới công ty mình sao?”.
“Không có, nhưng do bên đầu tư là bạn làm ăn thân thiết với bên mình nên có gửi thiệp mời. Chủ yếu là muốn chúng ta tới tạo chút uy thế, giúp họ tạo thêm chút đề tài để phim nổi hơn thôi” - Thanh Nhi giải thích.
“Em cũng có thiệp mời hả?” - Mỹ An tò mò hỏi.
“Em sao có được, bất quá em có bạn trai siêu cấp đa năng nha. Chị muốn đi không? Em nói anh Thái một tiếng, một tấm thiệp không có gì là khó” - Thanh Nhi híp mắt nói, cảm giác khi nhắc tới Minh Thái là bong bóng hồng quanh cô.
“Không cần phiền cậu ấy, chị tự tìm được” - Mỹ An khẽ cười.
Mỹ An lấy điện thoại ra nhắn cho Thiên Kim mấy tin, Thiên Kim tất nhiên dễ dàng lấy cho Mỹ An một cái thiệp mời. Mỹ An thật ra không thích mấy cái họp báo hay chỗ có phóng viên chút nào. Đặc biệt là từ vụ khai trương trung tâm thương mại bị người ta chụp được hành động ái muội cùng Thạnh Bách. Tuy nhiên, lần này Mỹ An nhất định phải đi xem, cô có linh cảm sẽ có thể gặp được người đàn ông của Thiên Kim.
Thanh Bách rất nhanh cũng quay trở về công ty nhưng ai làm việc nấy, hạn chế chạm mặt một cách triệt để, thật ra người cố gắng né tránh chỉ có Mỹ An, Thanh Tùng cũng nghe được tin Mỹ An và Thanh Bách hiện đang lạnh nhạt với nhau, cậu đoản mười phần là vì thông tin cậu tìm được.
Thanh Tùng sao có thể bỏ qua cơ hội như này, cậu ngay lập tức tìm đủ thứ lý do để tiếp cận cô. Ngày nào cũng đứng đợi Mỹ An tan làm, nói rằng sợ cô đi về nguy hiểm. Sáng sớm cũng đến đón, lý do thì y như trên. Mỹ An tất nhiên mười lần thì từ chối hết mười một. Cô làm sao dám ngồi vào xe của Thanh Tùng khi lúc nào cũng có một chiếc xe đậu cách đó không xa nhìn chằm chằm vào hai người.
Thanh Bách không xông đến, không tỏ thái độ, không làm gì cả lại khiến ai nấy cũng e dè. Mỹ An không đoán biết được lúc nào Thanh Bách sẽ bùng nổ mà tìm cô gây sự, nên cô cứ tốt nhất không chạm vào giới hạn của anh. Anh cũng sẽ không xen vào cuộc sống của cô.
Mỹ An, em tuyệt tình vậy sao? Không nể mặt anh dù chỉ một lần”- Thanh Tùng có chút buồn bã nói.
"Em không nể mặt anh mới là tốt cho chúng ta” - Mỹ An nhún vai.
“Em sợ anh ấy à?” - Thanh Tùng phóng ánh mắt đến người đang ngồi trong xe ở cách đó không xa.
“Anh nói sao thì cứ coi là thế đấy đi. Hai người dù gì cũng là anh em, có thể không cãi nhau thì đừng cãi. Càng đừng kéo người ngoài cuộc vào” - Mỹ An nói xong quay lưng bước đi.
Thanh Bách ở trong xe nhìn hai người kia không khỏi nhếch môi cười, có chút đắc ý. Anh ấn ga chạy thẳng lên, lúc đi ngang Thanh Tùng còn không quên hạ kính xuống thể hiện sự cảnh cáo. Thanh Tùng hai tay nắm chặt thành quyền, bị ép phải ôm một bụng khó chịu.
Thanh Bạch lái xe theo chiếc xe bus chở Mỹ An, không phải chỉ có Thanh Tùng lo lắng Mỹ An nguy hiểm, anh cũng vậy. Mà quan trọng là anh muốn thử vận may, xem kẻ đứng sau bức rèm kia có nhịn không được mà lại ra tay với Mỹ An không. Chỉ cần tên đó dám làm một lần nữa, chắc chắn sẽ bị anh tóm gọn.
Lần này Mỹ An lại tiếp tục gặp một người chờ mình ở dưới chung cư, điểm khác biệt duy nhất chính là người này là nữ, Vân Anh. “Sao cậu đến đột ngột vậy?” - Mỹ An hơi nhíu mày.
"Cô đừng tỏ bất ngờ như thế, cô sớm phải biết tôi sẽ đến tìm cô nữa” - Vân Anh lườm Mỹ An.
Mỹ An hít sâu một hơi, đứng trước Vân Anh Mỹ An có rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn. Nhưng dù sao Mỹ An vẫn niệm tình xưa cũ, đối đãi với Vân Anh như người bạn chân chính:
“Có gì từ từ nói, cậu lên lầu ngồi với tớ chút nhé”.
“Không cần, chúng ta nói chuyện tại đây đi” - Vân Anh chán ghét nhìn chung cư của Mỹ An - "Cô hứa tránh xa Thanh Tùng vậy suốt mấy ngày qua anh ấy đưa đón cô là thế nào?”
Mỹ An lấy tay day day trán, cười khổ đáp:
Tớ chưa yêu cầu Thanh Tùng làm vậy, mấy ngày nay tớ cũng không ngồi xe anh ấy”
“Bộp bộp bộp” - Vân Anh vỗ tay thể hiện sự khinh thường dành cho Mỹ An.
“Có phải cô vẫn luôn dùng dáng vẻ vô tội này mà dụ dỗ hết tên đàn ông này đến tên đàn ông khác không?”
“Vân Anh!” - Mỹ An nghiến răng kiềm chế cơn giận, Vân Anh đúng là thấy cô nhẫn nhịn mà làm tới - “Cậu đừng quá đáng”
“Mới có như này mà cô đã nói quá đáng rồi, vậy tôi càng phải quá đáng hơn nữa” - Vân Anh tiến tới một bước gần sát Mỹ An vẻ mặt giận dữ, siết lấy tay Mỹ An - "Tôi phải thật quá đáng để cô không được quên rằng Thanh Tùng chỉ được thuộc về tôi”
Mỹ An bị bất ngờ bởi dáng vẻ này của Vân Anh, có chút rợn người vì sợ, người bạn thân cô quen biết nhiều năm không thể như vậy được. Thanh Bách nãy giờ vẫn đứng tại một nơi kín đáo quan sát, cuối cùng cũng không nhịn được bước ra.
Anh gỡ tay Vân Anh ra, kéo Mỹ An ra phía sau mình:
“Nguyễn Vân Anh, chuyện quá đáng mà cô từng làm là gì?”.
Vân Anh không ngờ sẽ đụng phải Thanh Bách ở đây, nét mặt có chút tái xanh. Anh trai cô đã căn dặn nhiều lần trong lúc này tuyệt đối không được để Thanh Bạch phát giác điều gì. Vân Anh giả vờ gạt Thanh Bách sang một bên, tiếp tục chĩa mũi tên công kích vào Mỹ An:
“Lại nhảy ra một người đàn ông bảo vệ cô, cô nói mình trong sạch coi bộ là nói chơi rồi. Tôi thật sự không hiểu tại sao đàn ông trên đời này đều si mê thể loại giả tạo như cô.”
"Cô nếu có bản lĩnh thì lo quản tốt Thanh Tùng đi” - Thanh Bách cười lạnh. “Đến chồng cũ còn lên tiếng giúp, cô đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt”
Vân Anh, chuyện không như cậu nghĩ” - Mỹ An chỉ có thể nói được một câu bất lực thế này.
Vân Anh nhếch môi cười quay lưng bỏ đi, cô ta thầm hy vọng Thanh Bách sẽ không nghi ngờ gì. Thanh Bách nhìn bàn tay bị Vân Anh siết khi nãy là bàn tay bị mảnh kính cắt hôm trước, không nhịn được hỏi một câu:
“Tay cô có sao không?”
“Anh đừng xen vào chuyện của tôi nữa có được không?” - Mỹ An thở dài, anh xuất hiện giúp cô hay giải vây cho cô Mỹ An đều không thấy cảm kích nữa.
Thanh Bách bị nghẹn một cục tức không nói nên lời, anh có thể tưởng tượng được trên đầu mình đang bốc khói. Anh đứng ra bảo vệ cô, còn quan tâm tay cô, kết quả lại chỉ nhận được sự phũ phàng.
“Trần Mỹ An, cô có nói lý lẽ không vậy? Tôi vừa giúp cô đó”.
“Tôi thật sự không cần, anh ngẫm lại đi, sự xuất hiện của anh chỉ là đổ dầu vào lửa mà thôi" - Mỹ An còn chưa hết bàng hoàng với ánh mắt oán hận như muốn ăn tươi nuốt sống cổ khi nãy của Vân Anh.
Thanh Bách còn chưa kịp đòi công đạo thì Mỹ An đã nhanh chân bước vào chung cư rồi. Anh cười khổ quay trở lại xe, bỏ qua thái độ không thể chấp nhận nổi của Mỹ An thì hôm nay thu hoạch không tệ. Vân Anh này kiểu gì anh cũng thấy có vấn đề.