"Em tin chị." - Mỹ An nắm lấy tay chị gái.
Mỹ Tâm nói ra bất cứ điều gì hay làm bất cứ việc gì cũng là muốn tốt cho cô, điếm này không aỉ có thế phủ nhận. Nên dù còn nhiều nghỉ vấn thì Mỹ
An vẫn tin tưởng tuyệt đối.
'Thanh Bách, chúng ta có thế nâng lên mức giá này không?" - Mỹ An đã tính toán qua rồi, mức giá của phía Tấn Khang thật sự cao hơn phía cô một chút, nếu giữ nguyên như cũ bọn họ sẽ thua mất.
"Tại sao cô lại muốn nâng lên đến con số này?"
"Anh có tin tôi không?" - Mỹ An không giải thích, chỉ hỏi anh một câu.
Thanh Bách nhìn ánh mắt kiên định của cô mỉm cười gật đầu.
Mỹ An chỉnh sửa mức giá đấu thầu của Bách Niên cao hơn bên Tấn Khang
đúng một triệu đồng. Vì đế nâng theo mức giá bên hắn ta thì bọn họ cũng đã đạt đến giới hạn rồi.
Tại buổi đấu thầu, Thanh Bách vẫn luôn nắm chặt tay Mỹ An, thẳng hay thua với anh đã sớm không còn quan trọng. Tấn Khang thì vẫn ngồi yên đầy vẻ đắc ý, hẳn ta tin chắc mức gia hắn đưa ra là cao nhất.
"Và cuối cùng, xin chúc mừng công ty Bách Niên đã chiến thắng, mức giá này chỉ cao hơn tập đoàn Gia Linh đúng một triệu đồng mà thôi."
"Không thế nào!" - Tấn Khang đứng bật dậy hét lên.
“Chúng ta thắng rồi." - Mỹ An vui mừng ôm chầm lấy anh.
Thanh Bách cũng có chút không tin được, dịu dàng nhấc cô lên xoay một vòng:
“Cô làm tốt lắm."
Suốt một đường từ chỗ đấu giá trở về, Mỹ An vẫn không ngừng phấn khích trong xe. Thanh Bách thấy cô vui như thế cũng mặc kệ cô nói luyên thuyên bên tai.
“Không ngờ chúng ta thật sự thắng rồi. Anh có thấy bộ mặt lúc nãy của Tấn Khang không? Anh ta chắc chắn giận đến sôi máu." - Mặc dù thẳng không vinh quang lắm nhưng cô cũng rất hài lòng.
“Nghĩ lại thì sao cô lại đoán được
mà thay đổi giá của chúng ta vừa đúng cao hơn bên anh ta một triệu?"
Mỹ An lẩn tránh câu trả lời của anh, bấm nút hạ kính xe nhìn ra khung cảnh hai bên đường:
"Bỗng dưng hôm nay thấy đường phố thật đẹp."
Thanh Bách biết cô không muốn nói, anh cũng cũng không định gặng hỏi thêm. Hiếm khỉ có cơ hội cả hai cùng vui vẻ, anh sẽ không phá hỏng nó.
"Có muốn đi đâu chúc mừng không?"
"Anh muốn đi đâu?" - Mỹ An hỏi ngược lại anh.
“Đến nơi nào đó cô thích đi."
“Tôi muốn ngắm nhìn toàn cảnh thành phố." - Mỹ An híp mắt.
Thanh Bách chở cô đến tòa nhà chọc trời ở thành phố, ở trên tầng cao nhất có một quán cà phê rất đẹp. Bình thường nếu không đặt trước một tháng thì khó lòng mà có bàn. Tuy nhiên khi Thanh Bách và cô vừa đi thang máy lên đến thì nhân viên đã nhanh chóng dọn bàn cho hai người, còn là bàn có vị trí đẹp nhất.
“Chủ quán cà phê này là người quen của tôi." - Thanh Bách giải thích.
Trong mắt Mỹ An lúc này chỉ có
quang cảnh tráng lệ của thành phố, hoàn toàn không để tâm đến Thanh Bách. Cô cảm thấy dường như đã đến
lúc rồi, đa đến lúc rời đi.
Tôi đã sinh ra và lớn lên ớ đây, rời xa nó bốn năm, nhưng hơn nửa năm qua quay lại tôi vẫn luôn thấy có chút xa lạ."
Thanh Bách nhấp một ngụm rượu nghe Mỹ An tâm sự.
"Có lẽ hơn hai mươi năm trước tôi đã sống rất hạnh phúc, gia đình xung túc, cha mẹ yêu thương, chị gái lại hết mực cưng chiều. Tôi sống không phải bận tâm thứ gì cả, cũng chưa có thứ gì tôi muốn mà không có được." - Mỹ An
phóng tầm mắt về những ngọn đẹp chớp tắt liên tục trên nóc những tòa nhà.
"Đó là những thứ cô đương nhiên có được, không phải đặc quyền nên đừng bận tâm." - Thanh Bách nhẹ giọng.
"Tôi biết nhưng tính ra tôi vẫn may mắn hơn rất nhiều người. Sau khi gặp anh thì mọi thứ bắt đầu không còn như trước nữa."
Thanh Bách xiết mạnh ly rượu, anh cảm thấy có điều không lành sắp đến.