Giống như Thanh Bách vậy, anh là loại người sẽ không bao giờ cúi đầu nhưng một khi yêu vào thì có khác gì đứa trẻ đâu. Đối với Mỹ An, nói không dám nói, làm cũng không dám làm.
“Tôi chưa bao giờ thấy tổng giám đốc trông... tội nghiệp như vậy?
“Không ngờ một ngày từ tội nghiệp lại được đặt cạnh Thanh Bách” - Mỹ An cảm thán.
“Còn không phải là vì cô hay sao?” - Giọng cậu đầy trêu chọc.
Mỹ An cười trừ, đáp:
“Nghe không vui vẻ chút nào cả, cơ mà chiều tôi xin nghỉ nhé, tôi phải ra sân bay tiễn một em nhỏ đáng yêu”
Minh Thái không hỏi gì nhiều nhưng trong lòng cậu lại âm thầm tính toán thứ khác. Em nhỏ trong miệng Mỹ An chắc chắn chính là em gái Đông Quân, cậu từng nghe Thanh Bách nhắc qua. Nếu cậu đem chuyện này nói với Thanh Bách, đồng thời sửa một vài ý thì sao?
Mỹ An cùng Đông Quân và em gái nhỏ, cả ba ra sân bay, hình như muốn rời khỏi thành phố. Minh Thái không phải muốn phá hoại hai người họ mà là đang muốn chấm một quả bom, để cho Thanh Bách tỉnh dậy. Tình yêu là phải chạy đi dành lấy, làm gì có chuyện ngồi đó mà sợ trước sợ sau.
“Cái gì!” - Thanh Bách đập mạnh bàn đứng bật dậy - “Không phải cô ấy vừa cùng tôi ăn trưa sao?”
Minh Thái lại bày ra bộ dạng không biết gì cả:
“Mỹ An chỉ nói là xin nghỉ ra sân bay, cũng không giải thích kỹ
“Không!” - Thanh Bách nghiến răng - “Cô ấy không thể bỏ đi như vậy được.”
Anh có thể cảm nhận được từng tế bào máu trong người đang sôi lên, trước mắt anh đều là hình ảnh Mỹ An nhưng càng lúc càng mờ và nhòe đi.
“Khi nãy tôi có nói chuyện với Mỹ An, cô ấy nói thật ra muốn dành nhiều thời gian để chuẩn bị sẵn sàng bước tiếp với anh”
“Thế tại sao cô ấy còn bỏ đi chứ?” - Thanh Bách không hiểu, lòng ngực anh đang đau đến tê dại.
“Anh đi hỏi cô ấy đi, nhân lúc còn kịp mau giữ cô lại. Dù phải dùng đến cách gì cũng phải giữ cô ấy lại trước rồi tính” - Minh Thái vừa nói vừa tự khâm phục bản thân, không ngờ cậu còn có trò bẻ lái dư luận này.
Thanh Bách ngay lập tức hiểu ra, anh không thể để mất cô, so với chết thì sống không tình yêu còn tệ hơn nhiều. Anh lao nhanh xuống nhà xe lái xe đi, anh không đến sân bay trước mà đi tìm luật sư Thịnh lấy một thứ có thể giữ cô lại. Đây cũng là con ác chủ bài cuối cùng của anh.
Mỹ An bên đây không biết gì cả, cô đang cùng Anh Đào lưu luyến nói lời chia tay nhau.
“Khi nào nhớ chị cứ gọi cho chị, mai mốt chị rảnh sẽ đến thành phố C thăm em”.
Anh Đào ôm cánh tay cô, phụng phịu nói:
“Chị không được hứa suông đâu, em chờ lâu quá không thấy chị đến là em tới tận cửa nhà chị luôn đó”.
Đông Quân đứng ở bên cạnh, không nói lời nào, hai chị em cũng không muốn chọc tới anh. Dù sao bị từ chối như đêm đó, còn có thể nhìn mặt nhau là đã tốt lắm rồi.
“Anh em có lẽ vẫn ở đây thêm một thời gian nữa, mong là chị vẫn thỉnh thoảng chăm sóc cho anh em” - Bé Đào gửi găm.
Mỹ An nhoẻn miệng cười: “Chỉ sợ anh em ghét bỏ chị rồi thôi”.
Đông Quân rốt cuộc cũng không nhịn được hai chị em này cứ ở bên cạnh trêu chọc mình, anh gõ nhẹ vào đầu em gái:
“Bớt nói vài câu đi, có tin anh cắt tiền tiêu vặt của em không?”
“Anh cắt của em thì em không biết xin người khác à?” - Bé Đào bĩu môi.
Mỹ An lắc đầu cười, hai anh em nhà này đúng là khiến người khác thấy thú vị. Đông Quân ngẩng mặt nhìn thẳng cô, trong đôi mắt vẫn phảng phất chút tình cảm nồng đượm.
“Anh không sao rồi, chúng ta vẫn là bạn”
Mỹ An thở ra một hơi thật dài, nghe được câu này của Đông Quân cô cảm thấy cả người nhẹ bỏ được gánh nặng. Linh Chi nói bọn họ nợ tình cảm của quá nhiều người nên không thể hạnh phúc, giờ nghe được Đông Quân nói vậy Mỹ An lại có niềm tin hơn vào cô và Thanh Bách..
Thanh Bách đuổi đến sân bay nhìn thấy một nhà ba người kia đang cười nói thì trái tim như chết lặng. Nhưng anh đã đến tận đây rồi, anh không thể lùi bước.
“Mỹ An, em không thể đi theo anh ta” - Thanh Bách lao đến nắm lấy cánh tay cô.
Mỹ An