“Chuyện đất bán cho Đông Quân, anh đã cho người thu xếp chưa?” Thanh Bách lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Mấy hôm nay luôn ở bên em, chưa có thời gian”.
“Hay là để em xử lý cho, một cái hợp đồng nhỏ thôi. Làm nhanh một chút đối bên đều có lợi, nhà xưởng của Đông Quân cũng cần xây gấp”
Thanh Bác đặt đũa xuống, nhướn mày nghiêng đầu nhìn cô: “Em quan tâm chuyện ăn của anh ta thế à?”.
“Anh vẫn còn ghen với Đông Quận sao? Hôm đó anh ấy cũng nói em đã từ chổi anh ấy rồi mà”
Thanh Bách ôm lấy eo cô, nhấc lên rồi lại ấn cô ngồi trên đùi mình, gác cằm lên vai cô:
“Em từ chối anh ta thì sao? Hai người còn ở cạnh nhau tận hai năm, anh không có quyền đề phòng à?”
“Gì mà ở bên nhau hai năm, em chủ yếu là chăm sóc bé Đào thôi. Em đối với Đông Quân chưa từng có tình cảm nam nữ”
“Anh tạm tin vậy” - Thanh Bách dù không hài lòng nhưng cũng không nói được gì, tính ra anh còn phải cảm ơn anh ta. Vì trong thời gian anh không có mặt đã chăm sóc cô giúp anh, không có Đông Quân thì Mỹ An sớm bị người ta xử đẹp rồi.
Mỹ Tâm được thuộc hạ của Tấn Khang đến nói với cô rằng hắn muốn gặp cô. Mỹ Tâm trầm ngâm cả một đêm không biết nên làm gì, từ khi Tấn Khang bị kết án, vào tù, cô chưa từng muốn nhắc đến. Không phải cô không nhớ tới hắn mà là sợ nghĩ tới sẽ đau.
“Tôi còn tưởng em sẽ không chịu gặp tôi.” Mỹ Tâm cuối cùng vẫn tới gặp Tấn Khang, hai người ngồi cách nhau một tấm kính. Mỹ Tâm thấy hắn già đi nhiều quá, người gầy hơn nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn thâm tình như cũ.
“Nếu không có chuyện quan trọng, anh cũng không nhất quyết muốn gặp tôi”
“Phải, đúng là có chuyện quan trọng, đó là tôi nhớ em” - Tấn Khang vẫn không nhịn được trêu chọc cô.
Mỹ Tâm khẽ cười nhưng cũng nhanh chóng gạt nó qua: “Chúng ta không dư giả thời gian vậy đâu, có gì thì nói nhanh lên”
“Mặc dù đã vào đây nhưng tôi vẫn không ngừng điều tra lại chuyện năm xưa. Tôi cũng muốn biết ai là kẻ đã dắt mũi mình chứ, kết quả lại tìm được một vài tin. tức không được hay ho lắm”.
Cả người Mỹ Tâm căng thẳng, khẩn trương hỏi: “Anh tìm được gì? Có tìm được tin tức của mẹ tôi không?”
“Về mẹ em thì vẫn chưa tìm ra nhưng về kẻ dắt mũi chúng ta thì có đó. Người bí ẩn này thật sự như bóng ma, biến mất không tung tích nhưng dù có là gì thì cũng phải có dấu vết. Tên đưa bằng chứng cho em hại cha tôi cho tôi, nói rằng hắn được một người họ Lưu thuê”.
Họ Lưu? Mỹ Tâm nghiến răng, tại sao lại xoay tới Lưu gia rồi? Mỹ An và Thanh Bách còn chưa kịp hạnh phúc bao lâu, cô không thể để chuyện này lọt ra ngoài được.
“Anh có biết họ Lưu này và Lưu gia có liên quan gì nhau không?” “Em có muốn nghe tôi nói thật không?” - Tấn Khang nhướn mày. Mỹ Tâm gật đầu, đến nước này còn vòng vo cái gì nữa. “100% là có liên quan”
“Trông không giống Thanh Bách lắm” - Mỹ Tâm rũ mắt, cô đã quan sát Thanh Bách rất kỹ, anh thật sự không giống kẻ chủ mưu.
“Lưu gia không chỉ có một mình Thạnh Bách, em nên có lòng phòng bị nhiều hơn, kẻ này sớm thôi sẽ xuất hiện” - Tấn Khang dặn dò.
Mỹ Tâm rời khỏi đó trong tâm trạng rối ren, cô không thể chia sẻ chuyện này với Mỹ An được. Cô từng nghĩ có khi nào Tấn Khang đang nói dối nhưng hắn hoàn toàn không có lý do để làm vậy.
Vậy rốt cuộc là ai mang thù với gia đình cô lớn thế? Là ai trong Lưu gia?
Mỹ An và Thanh Bách bên này vẫn còn chưa hay biết gì, vô cùng hạnh phúc. Mỹ An tì vào lan can nhìn ngắm trời đêm, Thanh Bách ôm cô từ sau lưng.
“Thai của Vân Anh đã siêu âm được là con trai rồi, bà nội nói tổ chức tiệc gia đình ăn mừng”