Mỹ Tâm và Mỹ An bước tới gần nhanh chóng bị ngăn lại, Mỹ Tâm cau mày nói:
"Tôi muốn tìm bà Thu Huệ, phiền anh vào thông báo một tiếng."
"Hiện tại bất kỳ ai cũng không được phép làm phiền chủ tịch và phu nhân."
"Phu nhân? Đó là vợ của cha tôi, bà ấy là người của Trần gia, từ bao giờ lại trở thành phu nhân của các người hả?"
- Mỹ An không nhịn được bước tới đấy mạnh tên vệ sĩ hét lên.
"Được rồi, được rồi, mẹ ra nói chuyện với hai đứa." - Bà Thu Huệ từ trong phòng bước ra.
"Phu nhân, cô cần chúng tôi đi theo không?"
"không cần đâu." - Bà lắc đầu.
Mỹ Tâm và Mỹ An nhìn cảnh này côi lòng càng thêm tan nát, xem ra mẹ của bọn họ sống rất tốt con không cô chút cảm giác bị ép buộc nào. Ba người ngồi ở một chiếc bàn nhỏ trong góc căn-tin bệnh viện.
Mỹ Tâm cảm thấy cả người Mỹ An
đang run lên nên vươn tay nắm chặt tay cô, giúp cô bình tĩnh.
"Mẹ, đã lâu không gặp."
Mỹ Tâm vẫn là Mỹ Tâm, cho dù trong lòng cô đang giông bão vẫn giữ được một dáng vẻ điềm tĩnh.
"Phải, đã bốn năm rồi." - Bà Thu Huệ nhìn hai đứa con gái trước mắt, đau xót không thôi.
"con bị tai nạn làm người thực vật gần một năm, mẹ có biết không?"
Bà gật đầu.
Mỹ Tâm cười chua chát:
"Biết nhưng vẫn không quay về,
được rồi, coi như con đã hiểu rồi."
"Anh ấy không cho mẹ về, mẹ chỉ có thể từ xa mà nghe ngóng tin tức của con thôi."
"Mẹ con dám nhắc tới ông ta? Trong mắt mẹ chỉ có ông ta thôi sao? Vậy thì ba là gì? Thanh Nhi kết hôn mẹ liền trở về, tụi con là gì với mẹ? cô phải bởi vì ông ta mới là người đàn ông mẹ yêu, nên đứa con cùng ông ấy mẹ mới thật lòng yêu thương. con tụi con suy cho cùng chỉ là ngoài ý muốn với mẹ?"
- Mỹ An không tiếc nói tổn thương bà cũng tổn thương cả cô.
Bà Thu Huệ rưng rưng lắc đầu:
“không phải như vậy, không phải. Mu bàn tay lòng bàn tay đểu là thích, đứa con nào mẹ cũng yêu thương hết mực cả. Chỉ là mẹ không đủ can đảm, cũng không phải người mạnh mẽ, mẹ chỉ có thế mặc cho số phận đưa đẩy."
“Mẹ nói vậy thì chúng con không còn gì để nói nữa, con chỉ muốn hỏi, mẹ thật sự không thông đồng với Lưu Văn Trường hại cả nhà ta?"
“Mẹ thật sự không biết gì cả, cô một số chuyện gần đây mẹ mới biết mà thôi." - Bà cũng tức giận Lưu Văn Trường nhẫn tâm tàn độc chứ, bà cũng oán hận ông ta chứ. Nhưng giờ bà nên làm sao, bà đã mất chồng rồi, giờ bà không muốn phải đánh mất thêm ai nữa.
"Nếu bây giờ đã biết rồi thì rời xa ông ta đi, trở về với chúng con." - Mỹ An nói ra câu này mà cảm xúc nghẹn lại ở cô, chỉ cần mẹ cô bằng lòng cô hoàn toàn cô thế tha thứ cho bà.
Đáng tiếc, ở đời làm gì cô chuyện đơn giản như thế. Bà Thu Huệ lắc đầu, chậm rãi nói:
"Mẹ con ở bên anh ấy, anh ấy sẽ không gây hại cho các con. Hơn nữa chỉ chờ anh ấy khỏe lại, bọn mẹ sẽ lập tức quay lại Mỹ. Các con cứ xem như chưa từng có gì phát sinh, tiếp sống cuộc đời của mình."
“Cái gì? Xem như chưa từng có gì phát sinh?" - Mỹ An lúc này không con kiếm chế được nữa, đứng bật dậy chất vấn bà.
“Chỉ cần quên hết đi là được, con không muốn vậy sao? con và Thanh Bách đang hạnh phúc bên nhau, nếu con nhất quyết trả thù thì hai đứa phải thế nào?"
"Mẹ ích kỷ là chuyện của mẹ, con không thể sống như mẹ." - Mỹ An cắn răng nói.
"Đây không phải là vấn để ích kỷ hay không, chuyện xảy ra đã xảy ra rồi, tại sao chúng ta không thể vui vẻ bước tiếp. Mẹ không muốn nhìn các con vì chuyện này mà mang theo oán hận cả đời, đánh mất hạnh phúc thuộc về mình.” - Bà ra sức thuyết phục.