Mục lục
Mối tình đầu bị đánh cắp - Trần Mỹ An (Truyện full Tác giả: Ngạn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Em để y tá xử lý vết thương đi." -Thanh Bách nãy giờ đứng ở trong góc nhìn cô, cuối cùng vẫn không nhịn được đi ra nói.

Mỹ An lúc này mới nhìn tới cô tay của mình, bởi vì vùng vẫy nhiều quá mà dây thừng cứa vào tay để lại những đường đỏ tươi rướm máu.

"không sao, anh đi xử lý trước đi." -So với cô thì những vết ở tay và chân anh nghiêm trọng hơn nhiều.

Bọn họ bây giờ đang rơi vào tình thế tiến không được lùi không xong mà đứng yên lại càng khó xử.

"Nghe lời anh, để y tá xem cho em, đừng để nhiễm trùng."

"Em nói không cần mà." - Giọng cô có chút xa cách.

Rõ ràng bọn họ là nạn nhân trong chuyện này nhưng lại không cách nào sống như những người vô tội. vẫn là câu nói của Vân Anh vang vọng bên tay, thù giết cha, hại mẹ làm sao có thể thứ tha đơn giản như vậy.

"Anh có nhìn thấy mẹ em không?"

"Đang ở cạnh ông ta." - Thanh Bách nói ra câu này một cách khó khăn.

Mỹ An hít sâu một hơi, có lẽ việc cần làm trước nhất vẫn là chấp nhận chuyện mẹ cô đã phản bội cha cô, mẹ cô luôn đem lòng yêu một người đàn ông khác.

"Em đi đâu vậy?" - Thanh Bách nắm lấy góc áo cô khi thấy cô đứng dậy, anh không dám chạm mạnh vào tay Mỹ An, sợ cô sẽ đau.

"Em đi rửa mặt một chút thôi."

Thanh Bách chỉ đành buông tay ra để cô đi, Mỹ An khiến Thanh Bách cảm thấy mình như một kẻ tội đồ. có lẽ sai lầm lớn nhất của anh chính là làm con của ông ta.

Mỹ An xả nước đầy bồn rửa mặt rồi nhúng nguyên đầu vào đó, nước tràn vào mắt, mũi và cuống họng. đến khi cô sắp không thở được nữa thì Mỹ An mới ngẩng mặt lên, cô ho sặc sụa rồi ngồi gục xuống sàn.

"Cha ơi, con phải làm sao đây?" -

Mỹ An chỉ biết gào lên để tìm kiếm một

sự chỉ dẫn vô hình nào đó.

"con thật sự rất yêu anh ấy, con... con không muốn phải rời xa anh ấy. Nhưng như vậy là ích kỷ lắm đúng không cha? con chưa từng làm được gì cho gia đình mình, bây giờ khi đã biết được kẻ hại cha, con cũng không có can đảm đi trả thù. Cha nói xem,

con nên đối mặt với mẹ thế nào đây? Cha cô hận mẹ không hay cha đã tha thứ cho bà ấy?"

"cô có sao không? cô cần tôi gọi bác sĩ không?" - Một y tá đi vào nhìn thấy Mỹ An đang ngồi trên sàn lẩm bẩm lo lắng đi tới muốn đỡ cô dậy.

"Cảm ơn, tôi ổn." - Mỹ An chống tay đứng dậy.

cô lần nữa nhìn mình trong gương, cô lẽ khổ sở như thế là đủ rồi. Nếu đã không thể sống cả đời trong sự dối trá thì chi bằng đi đến tận cùng sự thật.

"Tóc em làm sao thế? Mau, mau lau khô đi." - Thanh Bách nhìn Mỹ An

trở lại với mái tóc ướt sũng, cẩn thận cởi áo khoác của mình đưa cho cô lau tóc.

Mỹ An vươn tay nhận lấy nhưng ở trên mặt cũng không lộ ra bất kỳ biểu tình nào, tựa như người vừa đưa áo cho cô là một y tá bác sĩ nào đó chứ không phải Thanh Bách. cô đi đến chỗ Thanh Tùng, vỗ vỗ lên vai cậu:

“Hai mẹ con họ sẽ không sao đâu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK