Mục lục
Mối tình đầu bị đánh cắp - Trần Mỹ An (Truyện full Tác giả: Ngạn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không." - Thanh Bách lạnh giọng -

Tôi cân cô nói rõ giữa cô và tên Đông Quân gì đó rốt cuộc là quan hệ gì?"

"Mời hai người vào trong." - Đúng lúc cả hai còn đang giằng co thì một thuộc hạ đã bước tới nói, giúp không khí đỡ lúng túng hơn.

Lão Kiều bình thản uống xong một chung trà mới lại lên tiếng:

"Cô cần gì ở tôi?"

"Một chiếc vòng, tên là hồ điệp phỉ thúy." - Mỹ An không hề vòng vo.

Lão Kiều lại rót thêm một chung trà

“Chiếc vòng đó rất quý hiếm, tôi phải tốn nhiều công sức mới có được, số tiền tiêu phí vì nó đến bây giờ cũng phải 54000$.“

“Chúng tôi có thể trả gấp đôi-Thanh Bách mạnh mẽ ra giá.

Lão Kiều tỏ ý không hề đế tâm đến lời anh nói, nâng chung trà lên thổi nhẹ rồi nhấp một ngụm.

“Gấp ba.“ - Thanh Bách trầm giọng.

“Vấn đề không phải là tiền cậu trai trẻ ạ." - Ông mỉm cười - “Mỹ An, xét về giao tình giữa tôi với Đông Quân tôi hoàn toàn có thể bán nó lại cho cô với giá gốc.

Mỹ An nghe thế lập tức mừng rỡ còn Thanh Bách thì sắc mặt chỉ có tệ hơn mà thôi.

"Nhưng tôi nghĩ trước khi giao dịch tôi nên gọi cho chồng cô một cuộc đã."

Mỹ An khẩn trương, ông ta đúng là một lão cáo già mà. Không cho Mỹ An cơ hội từ chối, thuộc hạ đã đưa điện thoại tới cho Lão Kiều gọi điện.

Thanh Bách và Mỹ An đều vô cùng căng thẳng tập trung vào cuộc điện thoại của ông ta.

"Sao hôm nay ông lại có nhã hứng gọi cho tôi vậy?" - Một chất giọng trầm ấm của một người đàn ông vang lên từ

đầu dây bên kia.

Mỹ An mím môi cúi mặt trốn tránh, Thanh Bách thì giống như sắp bốc hỏa tới nơi.

“Cậu giả vờ đúng không? Vợ cậu đến tìm tôi còn hỏi sao tôi lại đi gọi cho cậu."

Lê Đông Quân ở bên kia dừng một chút sao đó rất tự nhiên nói tiếp:

"Cô ấy nhanh vậy đã đến rồi sao? Tôi còn tưởng ngày mai mới đến."

Mỹ An thở ra một cái, coi như Đông Quân cũng niệm chút tình nghĩa của cả hai mà diễn vở tuồng này cùng cô.

“Cô ấy còn mang theo một người

đàn ông nữa." - Lão Kiều sao lại không nhìn ra điểm bất thường giữa cô và Thanh Bách.

Là bạn của cô ây thôi, cô ây đến tìm ông giúp đỡ, ông không được từ chối đó."

Lão Kiều cười khanh khách:

"Tất nhiên rồi, hai người có muốn nói chuyện không? Tôi đưa máy cho vợ cậu.

Mỹ An đố mô hôi, lòng bàn tay của cô ướt đẫm. Thanh Bách tự nói trong lòng nếu Mỹ An dám nói chuyện với người đàn ông kia anh sẽ mặc kệ vòng tay gì đó mà giật lấy điện thoại truy hỏi

anh ta.

Thoi khói, tôi muon nói chuyện với vợ mình còn cần thông qua điện thoại của ông à?" - Đông Quân lại một lần nữa giúp Mỹ An thoát khỏi tình huống khó xử.

Sau cuộc điện thoại với Đông

Quân, Lão Kiều ngay lập tức gọi thuộc hạ lấy chiếc vòng ra. Mỹ An thì thở phào nhẹ nhõm vì mọi chuyện cuối cùng cũng xong nhưng Thanh Bách thì không ổn chút nào. Trong đầu anh là hàng vạn nghi vấn về người đàn ông trong điện thoại vừa rồi.

“Như đã nói, tôi chỉ lấy giá gốc, 54000$, hai người có thể mang chiếc

vòng này về." - Lão Kiều đấy chiếc vòng về phía Mỹ An.

Cô cấn thẩn mở ra xem không khỏi choáng ngợp với vẻ đẹp của nó, phỉ thúy thượng hại, bên trong có điêu khắc hình hồ điệp tinh xảo.

"Cảm ơn ông, chúng tôi sẽ ngay lập tức chuyến khoản tiền qua."

Lão Kiều đưa mắt nhìn Thanh Bách, nhướn mày như hỏi anh có gì muốn nói không. Mỹ An biết không thể để anh nói chuyện, bởi gì bây giờ có nói sẽ chỉ là thét ra lửa mà thôi.

"Vậy chúng tôi đi trước, còn nhiều công việc cần xử lý." - Mỹ An tìm cách

rời đi càng sớm càng tốt.

"Lão già này cũng sống gần một đời người rồi, chỉ muốn nói với cô một câu. Đông Quân là một người đàn ông tốt, cô đừng nên bỏ lỡ." - ông sớm đã nhìn ra đây chỉ là vở kịch.

Thanh Bách nghe câu này chỉ muốn quay lại đáp trả ông nhưng rất nhanh Mỹ An đã nẳm chặt lấy tay anh lôi ra ngoài.

"Giờ cô nói được rồi chứ? Rốt cuộc Đông Quân đó là gì của cô?" - Thanh Bách thô bạo ấn chặt Mỹ An lên cửa xe.

"Chỉ là bạn thôi, anh ấy từng giúp đỡ tôi một khoảng thời gian." - Mỹ An

mím môi.

"Bạn?" - Thanh Bách cười chua chát - "Bạn mà ai cũng luôn mồm gọi cô là vợ của anh ta? Cô thật sự đã cùng người đàn ông khác kết hôn sao?"

Mỹ An kịch liệt lắc đầu, thở dài giải thích:

"Không có, chuyện mọi người gọi tôi là vợ của anh ấy rất dài dòng nhưng chúng tôi không như anh nghĩ."

Thanh Bách cảm thấy rất khó chịu như có một tảng đá đè nặng lên lồng ngực anh:

"Trần Mỹ An, trong bốn năm cô lưu lạc đó còn gì giấu tôi nữa? Cô còn mấy

người chồng? Còn bao nhiêu tên đàn Ông?

“Anh nói chuyện cho có lý một chút đi." - Mỹ An cũng bắt đầu tức giận, tại sao anh không bao giờ chịu bình tĩnh nghe cô một lần.

“Nếu tôi có người đàn ông khác trong bốn năm đó thì cũng có làm sao! Chúng ta đã ly hôn rồi, anh bắt tôi trung trinh cả đời vì anh à?"

“Cô!" - Thanh Bách nghiến răng không nói thành lời.

“Vậy còn anh thì sao? Anh bốn năm qua cùng Linh Chi ân ái hạnh phúc thì không tính à?"

“Bốn năm qua tôi chưa từng chạm vào Linh Chi." - Thanh Bách gào lên.

Sau đó không khí dường như chìm

vào tĩnh lặng, Mỹ An nhìn anh, anh nhìn

cô, cả hai đều không nói nổi lời nào

nữa. Mỹ An bước vội ra ngoài bắt một

chiếc taxi trở về khách sạn.

 

Đêm đó hai người ở hai căn phòng khác nhau, trằn trọc không ngủ được, Thanh Bách không thế nào buông bỏ suy nghĩ Mỹ An đã cùng người khác kết thành vợ chồng. Cứ nghĩ tình cảm của cô dành cho anh sẽ không hề thay đổi, bây giờ anh mới biết nó hoàn toàn có thể bị lung lay.

Mỹ An bên này thì tự đặt ra rất

nhiều nghi vấn, Thanh Bách nói không chạm vào Linh Chi, cảm giác là anh nói thật. Vậy xem ra anh và cô ta không hề mặn nồng gì, có chăng là không hề có chuyện quay lại yêu đương sau khi cô rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK