- Đông Quân chậm rãi nói.
Mỹ An hiểu ẩn ý trong mấy lời này của Đông Quân, anh ta muốn Mỹ Tâm đến thành phố C làm ăn, mục đích chính làm muốn cô cùng theo.
“Chị em nói thế nào?”
“Vẫn đang suy nghĩ, thật ra quyết định là ở em” - Đông Quân nắm tay cô - “Em muốn đi, anh chắc chắn sẽ sắp xếp chu toàn mọi việc xung quanh em, để em dù có về thành phố C cũng không có chút lạ lẫm nào”.
Mỹ An khó xử cố gắng rút tay về, cô thật sự có chút xúc động với suy nghĩ này của anh ta. Bởi vì ở đời tìm đâu được một người đàn ông vì bạn mà lo chu toàn hết mọi thứ xung quanh, đáng tiếc Mỹ An không thể gật đầu đồng ý.
“Chuyện của cha em chưa điều tra rõ được hơn nữa tung tích của mẹ em vẫn luôn là đều chị em em canh cánh trong lòng. Em nghĩ em sẽ không rời khỏi thành phố này đâu.”
“Anh có thể giúp đỡ em, chuyện của em cũng là chuyện của anh mà. Em muốn ở lại đây thêm thời gian nữa, không sao, anh ở với em. Chỉ cần em nguyện trở về thành phố C cùng anh sau khi mọi chuyện kết thúc thôi” - Đông Quân giữ
chặt tay cô ra sức thuyết phục.
“Đông Quân, em đã nói tránh đi rồi, anh đừng cố tình không hiểu như vậy” - Mỹ An dứt khoát rút tay về, vấn đề đâu phải ở những việc kia. Chỉ đơn giản là cô không yêu anh ta, làm sao có chuyện cùng anh ta quay về.
Đông Quân hít sâu một hơi, khắc chế cảm xúc trong lòng, nhẹ giọng nói:
“Được, anh không ép em, chúng ta hôm khác lại nói tiếp”
Anh Đào nhìn anh trai mình mặt mày căng cứng bước ra khỏi phòng Mỹ An liền biết mọi chuyện lại bất thành.
“Em thấy anh nên làm một cú chốt hạ đi, được thì được, không được thì không được”.
“Em còn nhỏ thì biết cái gì!” - Đông Quân vỗ nhẹ đầu cô bé.
“Ít nhất em biết anh đang cố chấp một việc không thể” - Anh Đào thở dài rồi quay người đi.
Đông Quân có chút thẫn thờ, đến đứa nhỏ như Anh Đào cũng có thể nhìn thấu chuyện này. Ai cũng nhìn ra tất cả những việc anh làm là vô vọng duy chỉ có anh vẫn tin có thể thay đổi suy nghĩ của cô.
Anh Đào níu giữ Mỹ An đến tận chiều tối, cô bé bảo cô chỉ mình làm mấy món mà cô bé thích. Mỹ An cùng bé Đào loay hoay cả buổi, lúc nhìn ra cửa thì mặt trăng đã sắp lên cao rồi.
Đông Quân khẽ nháy mắt ra hiệu với cô bé, Anh Đào mặc dù miễn cưỡng vẫn nói:
“Chị ơi, em thấy buồn ngủ rồi, chắc em đi ngủ sớm quá”
Mỹ An tất nhiên đồng ý, cô cùng cô bé vào phòng, cẩn thận đắp chăn cho cô bé rồi mới tắt đèn ra ngoài. Vừa nghe thấy tiếng đóng cửa Anh Đào liền bật dậy, cô bé chỉ là giả vờ
để anh trai và Mỹ An có thời gian riêng tư với nhau.
“Em đã giúp anh hết mức có thể rồi đó.”
Mỹ An bước xuống lầu thì thấy ở ngoài sân có bày một bàn tiệc nhỏ, Mỹ An nhẹ nhàng bước ra ngồi xuống với Đông Quân.
“Ánh trăng đêm nay thật đẹp” - Mỹ An ngửa mặt lên trời cảm thán.
“Đẹp y như cái đêm trước khi em rời đi”
Mỹ An cười khẽ, cô vẫn còn nhớ đêm đó, so với hôm nay quả thật giống nhau.
“Hôm đó em uống say” - Đông Quân khẽ vươn tay rót cho cô một ít rượu - “Hôm nay có muốn say nữa không?”
Mỹ An nâng ly rượu lên, lắc lư vài đường rồi lại đặt xuống: “Hôm đó uống say nên em đã làm sai, không nên lặp lại” “Hôn anh là sai?” - Đông Quân chua chát hỏi.
Lần đó hai người đều uống không ít rượu, Đông Quân nói thật lòng thích cô, Mỹ An mơ mơ hồ hồ không nghe rõ. Hai người lao vào hôn nhau nồng nàn, Mỹ An kế tiếp liền lăn ra ngủ bởi vì say quá. Sáng hôm sau, Đông Quân nói muốn. chính thức cưới cô, Mỹ An bị dọa sợ thật sự, không một lời từ biệt chạy về thành phố B.
Đông Quân thấy cô không trả lời lại tiếp tục nói: