Thiên Kim cảm thấy rất tiếc cho tình yêu của hai người kia, nếu mà lại cho nhau thời gian nữa thì không biết đến bao giờ.
“Anh nói với Thanh Bách giữ Mỹ An lại đi, cậu ấy có đi tìm Thanh Bách nhưng Thanh Bách không cần cậu ấy”.
Tuấn Triết thở dài, không biết nên làm sao:
“Hiện tại không ai nói được Thanh Bách đầu, cậu ấy mà hay tin này có khi càng quyết tâm buông tay hơn. Không thể phủ nhận là tên Đông Quân đó rất được, đối với Mỹ An lại một lòng một dạ. Anh sợ Thanh Bách sẽ nghĩ, cậu ấy và Mỹ An đợi này không thể có kết quả thì cứ buông tay để cô hạnh phúc với người xứng đáng hơn”
“Trời ạ, có khi anh ta nghĩ thế thật” - Thiên Kim ôm đầu cảm thán.
Tuấn Triết nói thế nhưng vẫn báo cho Thanh Bách chuyện này, biết gì thì cứ nói ra hết vậy, còn người trong cuộc tính thế nào là chuyện của họ.
“Cô ấy chọn anh ta rồi à?” - Thanh Bách nói rất chậm, từng chữ rõ ràng như trống đánh vào lòng.
“Cậu đừng nghĩ thế, Thiên Kim nói Mỹ An muốn đi tìm nơi yên tĩnh nghỉ ngơi một thời gian thôi. Cậu đi gặp cô ấy đi không thì đi tiễn cũng được, đây là thông tin chuyến bay” - Tuấn Triết đặt tờ giấy lên bàn, cậu chỉ có thể giúp tới đây là cùng.
Hôm đó đi tiễn Mỹ An không nhiều, chỉ có Mỹ Tâm và Thiên Kim, ba người dặn dò nhau qua lại mấy câu rồi cũng tạm biệt. Đông Quân kéo hành lý đi trước, cô bước theo phía
sau. Trước khi bước qua cửa an ninh Mỹ An đột nhiên quay đầu lại, hình như cô cũng đang chờ mong một ai đó.
“Mỹ An, đi thôi” - Đông Quân gọi.
Cô nhìn lại lần cuối, không có ai, trong lòng có chút thất vọng nhưng rất nhanh Mỹ An đã mỉm cười bước qua cổng an ninh.
Thanh Bách thật sự không đến, anh nhìn chăm chăm tờ giấy trên bàn, nhìn suốt mấy ngày. Đến lúc thời gian trên đó trôi qua cũng không thay đổi quyết định, anh nhìn ra cửa sổ, thấy một chiếc máy bay vụt qua.
Mỹ An nhìn ra cửa kính máy bay cảm thấy thành phố mình từng sinh ra lớn lên, thành phố nơi mình đã gặp người mình yêu nhất, nơi cũng có trải qua những nỗi đau không thể diễn tả thành lời đang bé lại rồi mất hút. Cô không biết tại sao cô lại muốn rời khỏi đây nữa, lấy đứa bé ra chỉ là một cái cớ mà thôi.
Mỹ An thật sự không hy vọng cô và anh cứ như vậy mà kết thúc, cô muốn rời đi để cho anh và cho bản thân một cơ hội. Quan trọng là cho đứa con của bọn họ được sống một cuộc sống bình yên. Không có nhiều dây dưa đau khổ như cha mẹ nó từng gánh chịu.
“Em không nói với bé Đào là hôm nay chúng ta về, em nghĩ là nên cho nó bất ngờ” - Mỹ An cười.
“Bé Đào chắc chắn sẽ rất vui khi nhìn thấy em” - Đông Quân đang đẩy hành lý cùng cô ra khỏi sân bay, bên ngoài đó xe chờ sẵn đón bọn họ.
“Sao anh nói cứ như em nó chỉ vui khi thấy em còn không vui khi thấy anh vậy” - Mỹ An lườm anh - “Hai anh em lâu ngày không gặp, bé Đào chắc đang dỗi em vì giữ chân anh quá lâu mới đúng đó”
Đông Quân tinh y nói tài xế chạy chậm lại để có được ngắm nhìn đường phố, thật ra cô mới đi chưa tới một năm nhưng lại thấy có nhiều chỗ lạ lẫm. Đúng là không phải nhà mình nên cũng không thấy có nhiều tình cảm. Hay nói đúng hơn là
nơi này không có người đàn ông mà cô yêu thương.
Mỹ An và Đông Quân về nhà của anh trước thăm bé Đào rồi Đông Quân mới đưa qua xem nhà mà anh ta chuẩn bị cho cô. Bé Đào thấy hai người bước vào thì vô cùng bất ngờ, nhanh chóng chạy tới ôm lấy Mỹ An, hai mắt sáng rỡ:
“Sao chị không nói trước với em?”
“Bé Đào, đừng ôm chị Mỹ An mạnh như vậy” - Đông Quân cau mày kéo cô bé ra.
“Tại sao vậy?” - Bé Đào khó hiểu nhìn hai người sau đó lại quan sát phần bụng có phần nhô cao của Mỹ An bóng đèn trong đầu chợt lóe sáng - “Chị có thai hả?”
“Tôi.” - Nhân vật thứ tư nãy giờ không ai chú ý tới cuối cùng lên tiếng - “Xin chào, tôi là cô giáo của bé Đào, tôi tên Phạm Thanh Xuân, hai anh chị chắc là anh
trai và chị dâu của bé”