“Hóa ra là vì chuyện này, anh còn tưởng em vì anh mới đến. Bách Niên và tập đoàn từ lâu đã không có liên hệ, rút vốn là chuyện bình thường."
“Anh đừng ngụy biện, anh chọn ngay lúc này làm vậy chính là muốn Bách Niên thất thế trong vụ đấu thầu cảng biến." - Mỹ An nghiến răng.
Thanh Tùng đúng là có mục đích như vậy, cơ bản đều do Vân Anh xúi giục, cô ta tất nhiên tìm đủ mọi cách giúp đỡ anh trai mình. Mà Thanh Tùng
từ lâu đã bất mãn với Thanh Bách, nên dễ dàng bị cô ta dắt mũi.
“Anh làm vậy thì có gì không được?"
“Thanh Bách là anh trai ruột của anh đó."
“Em nói sai rồi, là anh trai họ thôi, bọn anh không cùng cha cũng chẳng cùng mẹ." - Thanh Tùng lạnh nhạt đáp.
Mỹ An cảm thấy thất vọng vô cùng, dù Thanh Bách thường cứng rắn với Thanh Tùng nhưng anh luôn yêu thương cậu hết lòng. Nếu không vì thương cậu còn lâu anh mới để Vân
Anh bước vào nhà họ Lưu. Còn lâu anh mới bằng lòng ngồi xuống làm sui với Tấn Khang.
“Cũng may là anh chỉ nói những lời này với tôi nếu anh ấy nghe được thì không biết sẽ đau lòng đến thể nào."
“Em vân chỉ lo lắng cho cảm nghĩ của Thanh Bách mà thôi, em chưa từng đứng ở lập trường của anh."
Thanh Bách sớm đã đứng ở bên ngoài cửa nghe bọn họ trò chuyện, hiện giờ Mỹ An đi đâu anh đều giám
sát rất cấn thận. Nên lúc cô đến đây anh cũng âm thầm theo sau, nhân viên ở tập đoàn thấy anh đều phải cúi chào nên không ai dám lên tiếng báo cáo về sư có măt của anh.
“Mỹ An, em thật sự quay về đế một lần nữa ở cạnh anh ấy sao? Em có thế bỏ qua tất cả mà ở bên anh ấy cả đời sao?"
Mỹ An mỉm cười lắc đầu:
“Một ngày nào đó, tôi cũng sẽ rời đi. Nhưng tôi chẳc chẳn không buông tay anh ấy lúc này."
Câu này chính là muốn nói với Thanh Tùng, dù cho cô có không lựa chọn Thanh Bách thì mãi mãi không ai thay thế vị trí đó được.
“Tôi đến đây chỉ để làm rõ lý do anh chọn chống đối lại Bách Niên. Tôi đã có câu trả lời của mình rồi. Anh
thường hỏi tôi, anh thua kém Thanh Bách điếm nào. Vậy bây giờ tôi sẽ nói anh biết, đó là cho dù anh có cầm một con dao đâm anh ấy, anh ấy cũng sẽ vì anh là em trai mình mà bỏ qua."
Thanh Tùng cảm giác như cô đang mắng mình, còn mắng rất đau.
Thanh Bách bên ngoài nghe đến đây thì cũng quay lưng rời đi, trong đầu anh đều lẩn quẩn câu nói 'một ngày nào đó, tôi cũng sẽ rời đi' của Mỹ An. Lúc Mỹ An bước ra cửa công ty đã thấy Thanh Bách đứng đợi.
"Tôi nói bản thân có thể xử lý được, cô không tin tôi sao?"
Mỹ An nhún vai:
'Tôi tất nhiên tin anh, tôi chỉ đi nói Thanh Tùng mấy câu cho hả giận thôi."
"Hai người đã nói gì?" - Thanh Bách không mặn không nhạt hỏi lại.
Mỹ An không muốn anh biết nội dung cuộc nói chuyện, sợ anh sẽ thấy đau lòng:
"Anh cứ mặc kệ đi, Thanh Tùng lớn rồi những tính tình vẫn không trưởng thành được."
"ừm, chúng ta trở về thôi." - Thanh Bách rất nhanh giấu đi nét buồn trong mắt.
Anh thật sự không hiếu tại sao Mỹ
An lại luôn nói những câu nhưthếđã chuẩn bị tất cả đế rời khỏi anh. Nhưng mỗi lần anh muốn hỏi rõ cô chuyện năm xưa, muốn được níu kéo thì cô lại càng lạnh nhạt với anh. Đã quá muộn thật sao?
Bách Niên vừa thuận lợi thông qua vòng loại đầu tiên, Thanh Bách và Mỹ An cũng không lấy làm vui mừng vì thử thách thật sự bây giờ mới bắt đầu. Vòng ra giá đấu thầu chính là vòng quyết định, mọi thông tin đều sẽ được giữ kín, vậy nên không chỉ nhờ vào thực lực còn cả may mắn.
“Tôi đã xem hết rồi, chúng ta hiện tại tiến thoái lưỡng nan." - Mỹ An mấy hôm nay như chìm trong một biển tài liệu vậy.
“Làm hết khả năng là được." -Thanh Bách trấn an cô.
Công ty nào đưa ra giá đấu thầu cao nhất thì sẽ thắng, giá của mỗi công ty đều được niêm phong giữ kín chờ tới phút cuối cùng mới mở ra. Bách Niên bây giờ không thể đưa giá quá cao, nếu không dù lấy được dự án cũng sẽ không trụ nổi, việc rút vốn của Thanh Tùng cần mấy tháng để điều chỉnh.