“Có làm em khó chịu không?” - Thanh Bách xoa xoa má cô.
Mỹ An lắc đầu, mím môi nói: “Anh đừng che chở em như vậy, em đâu phải trẻ con đâu”
“Anh thích cưng chiều người phụ nữ của anh thì thế nào? Em không bằng lòng?”.
“Được, được, em chính là người phụ nữ của anh” - Mỹ An chịu thua rồi, khoác tay anh cùng tiến lên thảm đỏ - Thôi thì để bọn họ chụp vài bức đi, ai biểu chúng ta xứng đôi như thế?
Thanh Bách mặc dù không gay gắt nữa nhưng một khi thấy có ánh đèn flash chiếu vào Mỹ An thì liên đưa tay lên che chắn. Hình ảnh của một Lưu Thanh Bách lạnh lùng hời hợt trong mắt mọi người dành tan chảy thành một người chồng ấm áp rồi.
Hôm nay Thiên Kim thật sự là người đến để nhận giải, cô ăn vậy vô cùng lộng lẫy từ trang phục đến phụ kiện đều có những thương hiệu đẳng cấp quốc tế.
“Chúc mừng cậu, cuối cùng đã được công nhận rồi” - Mỹ An ôm lấy Thiên Kim.
“Tớ phải cảm ơn cậu nhiều lắm, ngày đó cậu không động viên tớ thì làm gì có tớ của hôm nay.”
“Em đứng giữ chân Thiên Kim nữa, cô ấy còn phải vào trong chuẩn bị, chúng ta đi tìm ghế của mình thôi” - Thanh Bách bước tới ôm eo Mỹ An.
“Cậu nhất định phải xem tớ lên nhận giải đấy” - Thiên Kim cong môi - “Tớ đã sắp xếp vị trí tốt cho hai người, trợ lý sẽ dẫn hai người đi”.
“Cậu ấy vẫn còn buồn lắm, em có thể nhận ra điều đó trong đáy mắt cậu ấy” - Mỹ An thở dài nhìn theo Thiên Kim.
“Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, em có lo lắng cũng không thay đổi được gì?
Rất nhiều cái tên đã được sướng lên cũng có rất nhiều giải thưởng đã được vinh danh, Mỹ An hồi hộp chờ đợi đến phần của Thiên Kim. Thanh Bách nãy giờ vẫn luôn liếc nhìn xung quanh như đang kiếm gì đó.
“Anh đang tìm gì vậy?”- Mỹ An chú ý đến hành động bất thường của Thanh Bách..
“Không có gì đâu” - Thanh Bách cười nói.
“Tuấn Triết, cậu đang trốn đâu vậy hả? - Thanh Bách nghĩ thầm, Tuấn Triết đã nói với anh nhất định sẽ xuất hiện thật. hoành tráng.
Cuối cùng phần trao giải hạng mục của Thiên Kim cũng đến, Thiên Kim bước lên bục nhận giải. Lúc nhìn xuống khán giả không quên đưa mắt tới chỗ của Mỹ An gật đầu. Ngay lúc
Thiên Kim chuẩn bị phát biểu cảm nghĩ thì đột nhiên một người lao lên sân khấu làm mọi thứ bị gián đoạn.
Người đó không ai khác chính là Tuấn Triết. Cậu tiến đến chỗ cô, không nói hai lời một chân quỳ xuống, trên tay một chiếc nhẫn kim cương:
“Thiên Kim, em có đồng ý lấy anh không? Anh không phải một người đàn ông tốt, tính tình anh tùy hứng, lại quen được người khác hầu hạ. Ở bên em lâu như vậy cũng chưa từng nghĩ tới sẽ công khai, hơn nữa vừa bị gia đình gây chút áp lực liền sợ đông sợ tây khiến em ấm áp muốn chia tay”.
Thiên Kim thiếu chút nữa là đánh rơi cả bức tượng đang cầm trong tay, hai mắt cô rưng rưng vì xúc động. Chưa bao giờ cô dám nghĩ đến Tuấn Triết sẽ vì cô mà làm chuyện này.
“Thiên Kim, nếu em đồng ý lấy em. Có lẽ cuộc sống sau này của chúng ta sẽ vất vả, anh không còn là thiếu gia hào môn, cũng không còn chủ tịch công ty giải trí có thể cho em tỏa sáng dưới ánh đèn sân khấu.”
“Em đồng ý” - Thiên Kim cắt ngang lời anh - “Dù có xảy ra chuyện gì em cũng đồng ý .
Tuấn Triết gấp gáp đeo nhẫn vào ngón áp út cho Thiên Kim, anh đứng dậy nhấc bổng cố lên xoay mấy vòng. Mọi người có mặt ở tại lễ trao giải gần như vỡ òa vì bất ngờ. Không ai có thể tưởng tượng được một kịch bản như thế này lại xảy ra ngoài đời thật.
Mỹ An cũng không kìm được mà rơi nước mắt, Thanh Bách lắc đầu cười lau nước mắt cho cô:
“Em khóc cái gì chứ, không nỡ để bạn thân lấy chồng à?”
“Em vì vui mừng” - Mỹ An đan tay với Thanh Bách - “Hạnh phúc là do chính mình nắm giữ”
Thanh Bách trân trọng hôn lên thái dương cô, đúng vậy, hạnh phúc chỉ có thể do chính mình nắm giữ mà thôi.