“Em cũng không biết nhưng điều
đó không quan trọng." - Mỹ An chậm rãi nói.
"Dù đêm đó em và anh ta đã xảy ra chuyện gì thì em cũng chọn xem đó là một sự nhầm lẫn. Em sẽ luôn giữ vững lập trường của mình, trước nay đều không có ý tứ gì khác với Thế Quang."
Thanh Bách nghe xong thì thở phào trong lòng, ít ra anh có thể chắc chắn chuyện Mỹ An không có tình cảm với Thế Quang.
"Xem ra người hành động không được tỉnh táo là anh."
"Anh cũng biết vậy sao?" - Cô lườm anh - "Lúc nào cũng tức giận rồi quy
chụp đủ thứ lên em, anh không tin tưởng em sao?"
"Anh không tin chính mình." -Thanh Bách nhẹ giọng, cũng bước qua nẳm lấy tay cô.
"Chuyện chúng ta có lẽ không nói hết trong một sớm một chiều được, nhưng không nên đế chuyện Thế Quang kéo dài. Em biết anh khó chịu, em cũng khó xử, em sẽ hẹn anh ta ra nói cho rõ." - Mỹ An nắm chặt tay Thanh Bách.
Mỹ An muốn anh ở ngoài nhà hàng đợi, cô và Thế Quang ở bên trong tự giải quyết với nhau. Lòng Thanh Bách nóng như lửa đốt nhưng anh biết mình
phải tôn trọng cô. Mỹ An có thể làm tới mức này chính là đã rất trân trọng mối quan hệ của hai người, anh càng thấy hổ thẹn hơn với tình cảm cô dành cho mình.
"Không ngờ cô lại chủ động hẹn tôi? Chắc chắn không phải là chuyện tốt rồi." - Thế Quang bình thản nâng ly rượu lên.
"Tôi muốn hẹn anh ra đế nói rõ, hy vọng anh sau này đừng theo đuổi tôi nữa. Cũng đừng làm ra hành động nào vượt qua giới hạn của bạn bè." - Mỹ An nhìn thẳng vào anh ta.
Thế Quang gật gù:
“Rất trực tiếp, đây cũng là một trong những tính cách tôi thích ở cô. Nhưng tại sao cô vân mù quáng vào một thứ cô thừa biết không có kết quả?"
“Tôi không phủ nhận tôi đang thấy không hạnh phúc, tôi biết giữa tôi và Thanh Bách tồn tại rất nhiều vấn đề. Nhưng đó là chuyện của chúng tôi, từ đầu đến cuối vẫn chỉ có một mình Thanh Bách mới ảnh hưởng được tôi mà thôi." - Mỹ An cười trừ.
“Cô không thử cho người khác cơ hội sao?"
“Có lẽ đã từng." - Mỹ An dừng một chút, nhờ tới một người đang ở thành
phố c xa xôi xong vẫn lắc đầu - "Tôi chưa bao giờ thoát khỏi tình yêu dành cho Thanh Bách, người khác không thế xen vào."
"Cậu ta thật may mắn." - Thế Quang cười chua chát.
"Anh rất tốt, anh là người mà rất nhiều cô gái ao ước. Tôi cũng luôn tôn trọng và quý mến anh nhưng chúng ta không thế nào có gì trên mức tình bạn đâu. Năm đó anh nhìn thấy tôi, tôi lại mãi về sau mới biết được, chúng ta đã định không có duyên phận gì rồi." - Mỹ An gần như đã nói hết lời.
Thế Quang mặc dù không cam tâm nhưng anh là người hiểu lý lẽ, đặc biệt
anh không bao giờ ép buộc người khác.
“Tôi chỉ lo cô không nhận ra vấn đề của mình thôi, còn nếu cô đã hiểu rõ như thế mà vẫn chọn cậu ta thì tôi còn nói gì nữa."
Thế Quang cũng không muốn lưu lại thêm đế khó xử anh ta chào Mỹ An rồi bước ra ngoài. Thế Quang nhìn thấy Thanh Bách đứng đợi ở bên ngoài, cũng bước qua nói vài câu:
“Tôi không thua cậu, tôi thua tình cảm của cô ấy. Mỹ An là người phụ nữ quá tốt, nếu cậu còn không biết trân trọng, không là tôi thì cũng là người khác đưa cô ấy đỉ thôi."
Thanh Bách không trả lời, anh biết Mỹ An đã nói rõ với Thế Quang rồi. Anh gấp gáp chạy vào tìm cô, vừa thấy Mỹ An là chạy tới ôm siết lấy cô. Mỹ An cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng ôm lại anh. Hai người cuối cùng cũng đã chịu hiểu cho nhau.
"Chúng ta cứ quên chuyện này đi nhé." - Thanh Bách nói.
"Được, đừng nhắc lại nữa. Hãy xem tất cả là một sự nhầm lẫn."
Bây giờ có truy cứu thêm về chuyện đêm đó cũng có ích lợi gì đâu, chi bằng xem như một sự cố rồi cùng nhau đặt xuống. Có thứ gì quan trọng hơn tình cảm của ở hiên tai chứ. Thế
Quang nói rất đúng, anh còn không trân trọng nữa thì sẽ mất cô thật