Ngày hôm sau Thanh Bách là người tỉnh lại trước, anh day day thái dương, cảm thấy đau đầu kinh khủng. Anh nhìn tới bản thân mình quần áo đều không được chỉnh tề ngay lập tức ôm lấy người bên cạnh, dịu dàng hỏi:
"Mỹ An, em dậy chưa?"
Không ngờ khi người nọ quay lại thì thiếu chút nữa dọa Thanh Bách điếng người luôn, anh gằn giọng:
"Linh Chi, em làm gì ở đây?"
"Em... em không nhớ gì cả." - Linh
Chi giả vờ như mình chẳng biết gì, còn kéo chăn che đi cơ thế đang không một mảnh vải che thân của mình.
Thanh Bách càng nhìn cảnh tượng này càng thấy sai trái. Trong đầu anh là hàng vạn câu hỏi và câu hỏi cấp thiết nhất chính là Mỹ An đang ở đâu?
Bên này khi Mỹ An tỉnh lại thì thấy Thế Quang đang ngồi ở đầu giường Sắc mặt vô cùng kém. Cô hoảng hốt nhìn lại cơ thế mình, chiếc váy dạ hội bị kéo xuống quá nửa, cô vội cuộn người trong chăn.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Thế Quang cười khổ:
"Tôi không biết, tỉnh dậy đã thấy mình nằm bên cạnh cô."
Mỹ An cảm thấy như hàng trăm cái búa đang gõ vào đầu cô vậy, chuyện gì đang diễn ra lúc này?
"Thanh Bách ở đâu? Anh ấy đâu rồi?"
"Tốt nhất là cậu ta không nên nhìn thấy cảnh tượng này." - Thế Quang không dám tưởng tượng sóng gió gì sẽ ập đến nếu chuyện này bại lộ nữa.
Mỹ An thì chỉ biết co cụm lại trong chăn, cố gắng nhớ lại chuyện đêm qua nhưng hầu như mọi thứ đều mơ hồ.
"Cô... cô cứ ở đây, tôi ra ngoài xem
có chuyện gì đã, chúng ta quên việc này đi vậy." - Thế Quang gượng gạo nói, có lẽ chỉ có quên đi mới là cách tốt nhất.
Thật không may là Thanh Bách ở bên kia cũng có suy nghĩ giống như Thế Quang, anh cũng định ra ngoài xem tình hình, nếu chưa ai phát hiện thì tìm cách giấu nhẹm chuyện này luôn.
Hai cảnh cửa đồng loạt mở ra, hai phòng ở đối diện, Thanh Bách và Thế Quang nhìn nhau ngấn người. Sau đó đều thấy người không nên nhìn thấy ở trong phòng, Mỹ An cũng đã thấy rõ Linh Chi ở bên kia.
Thanh Bách không kịp cho Thế
Quang giải thích gì đã vội lao qua túm lấy Thế Quang ấn chặt vào tường, gầm lên:
“Anh đã làm cái gì?"
“Cậu bình tĩnh đi, tôi không biết gì cả."
Mỹ An đang đứng một bên cạnh cũng như bị đông cứng, không biết nên nói gì, biếu cảm trên mặt vô cùng khó coi.
Linh Chi ngay lúc này cũng hờ hững khoát một cái chăn bước qua, tựa vào cửa nói:
"Cảnh tượng này đúng là làm người ta không ngờ tới đó. Mỹ An à, cô
lại bò lên giường người khác nữa sao?"
"Câm miệng!" - Thanh Bách và Thế Quang đồng loạt lên tiếng mắng cô ta.
Mỹ An nhìn Linh Chi rồi lại nhìn Thanh Bách hít sâu một hơi đi thẳng vào trong nhà vệ sinh đóng sầm cửa lại.
"Mỹ An, mở cửa ra!" - Thanh Bách đập cửa, dáng vẻ dùng chăn che kín thân thể của cô khiến anh không sao bình tĩnh nổi.
Anh không dám tưởng tượng cô và Thế Quang đêm qua đã xảy ra chuyện gì, cả người anh đang bị một ngọn lửa thiêu đốt.
Mỹ An ngồi bệt xuống phòng tằm, ôm đầu cố gắng bình tĩnh lại. Không nói đến chuyện cô và Thế Quang đã làm gì, chỉ cần nghĩ tới Linh Chi và Thanh Bách đã khiến cô muốn nghẹt thở. Cảm giác tựa như bị phản bội này không ai có thể chấp nhận nổi.
Thanh Bách cứ ở bên ngoài điên cuồng đập cửa còn Mỹ An ở trong cắn
mỏi nhất quyết không lên tiếng. Thế Quang thấy tình hình như này không được, bước qua khuyên anh:
"Cậu để cô ấy yên tĩnh một chút đi
"Anh còn dám nói!" - Thanh Bách lao qua đấm vào mặt Thế Quang.
Anh ta cũng không hề nhẫn nhịn, đấm lại Thanh Bách một đấm, tức giận nói:
"Cậu cho rằng Mỹ An sai? Cậu cho rằng tôi sai? Cậu nhìn lại chính mình đi, cậu đúng chỗ nào?"
Linh Chi thấy mọi chuyện rối ren càng thêm đắc ý, huênh hoang nói:
"Thanh Bách không làm gì sai cả, anh ấy và tôi trước giờ vẫn luôn có tình cảm. Chúng tôi có ân ái với nhau thì đã làm sao?"
Khả năng đổ dầu vào lửa của Linh Chi xưa nay vẫn khiến người ta khâm phục. Thế Quang cũng thấy chướng
mắt cô ta, lập tức bước tới lôi cô ta ngoài, muốn đế không gian riêng tư lại cho hai người kia:
"Cô không lên tiếng cũng không ai nói cô câm đâu."
Thanh Bách kiềm chế bản thân lại không đập cửa nữa, ngồi ở bên ngoài chờ. Mỹ An sau khi rửa mặt đế thanh tỉnh, chỉnh chu lại áo quần thì hít sâu một hơi bước ra ngoài.