Minn Thai lac đầu, chậm rai giai thích:
That ra cung co, nhưng giá quá thấp. Bán ra thì sẽ lỗ, tôi cảm thấy cứ đế đó biết đâu sau này cần dùng tới. Không ngờ mới hôm qua có người muốn mua, nghe nói là xây nhà xưởng
gì đó."
"Xây xưởng sao? Vậy sẽ ảnh hưởng tới khu nghĩ dưỡng của chúng ta thì sao?"
"Không có, khu chúng ta cách đó khá xa. Lúc trước mua mấy mảnh đất này là định xây một trạm dừng chân giữa đường cho khách đi lên chỗ chúng ta. Nhưng sau này quy hoạch
tuyến đường thay đổi nên mấy mảnh đó bị cô lập."
Mỹ An coi như đã nắm được sơ bộ tình hình:
"Vụ này tôi nhận cho, bên đối phương có nói muốn gặp trực tiếp hay sẽ liên hệ thế nào không?"
"Gặp trực tiếp, họ cũng đế lại email và số điện thoại." - Minh Thái đứa cho Mỹ An tài liệu.
Mỹ An bước ra khỏi phòng Minh Thái thì chạm mặt Thanh Bách, hai người đều đồng loạt nhìn sang chỗ khác đi lướt qua nhau. Thay vì ngày càng tranh cãi gay gắt thì đây là cách
hòa bình nhất ho có thế làm.
Mỹ An càng xem công ty liên hệ mua đất càng thấy mờ ám, thông tin vô cùng mơ hồ, địa chỉ lại ở thành phố c. Mỹ An mím môi, nơi này thật sự khá nhạy cảm với cô. Tuy nhiên trong công việc Mỹ An là người chưa từng có suy nghĩ lùi bước, cô rất nhanh đã chốt hẹn với bên thu mua.
“Cô là Trần Mỹ An đúng không ạ? Ông chủ của chúng tôi đã đặt sẵn phòng riêng, mời cô đi theo tôi." - Mỹ
An vừa đến nhà hàng đã được một vệ
sĩ bước ra làm động tác mời.
“Phải, chính là tôi. Không biết ông chủ các vị xưng hô thế nào?" - Mỹ An
lich sử hỏi.
"Một lát cô sẽ biết thôi, chúc cô ngon miệng." - Vệ sĩ mở cửa phòng mới cô vào, bên trong là một bàn ngập thức ăn thơm phức.
Mỹ An tràn ngập hoài nghi bước vào, bàn thức ăn này đều là những món cô thích, còn có mấy món đặc sản ở thành phố c nữa. Tim Mỹ An đột
nhiên như hồi trông đập liên hôi, cô ngồi xuống nhìn quanh một vòng.
Xem ra vị ông chủ này muốn chơi trò thần thần bí bí với cô rồi. Mỹ An cầm lấy đũa gắp một miếng chả ăn thử. Cô điếng người, đây đúng là hương vị chả năm đó cô ăn. Lúc này từ
bên ngoài một người đàn ông bước vào, anh ta cao lớn, gương mặt góc cạnh toát ra vẻ anh khí khó cưỡng nhưng đôi mắt lại ôn nhu đến lạ:
"Đã lâu không gặp."
"Đông Quân..." - Đũa trên tay Mỹ An rơi xuống.
"Sao lại bất cẩn như vậy chứ?" - Lê Đông Quân vội bước qua nhặt đũa lên đặt vào trong tay cô - "Biểu cảm của em nhìn anh cứ như nhìn thấy quỷ ấy."