"không cần đâu, Minh Thái đang đi hưởng tuần trăng mật, lại sắp năm mới rồi công việc cong ty rất nhiều. Em không đến đã đành, anh cũng đừng bỏ bê." - Mỹ An nhẹ giọng nói, ở cùng anh trong một không gian khiến cô sắp
nghẹt thở. Nhìn Thanh Bách cô lại nhớ tới cha anh, nhớ tới cái chết của cha mình và sự phản bội không thế chấp nhận được của mẹ cô.
Thanh Bách cau mày, trong lòng có chút không vui nhưng vẫn gật đầu đồng ý:
"Vậy được, anh nhìn em ăn với uống thuốc xong sẽ đi."
Anh muốn vươn tay đỡ lấy eo của Mỹ An cùng nhau đi xuống lầu nhưng cô lại cô ý né tránh, chân bước nhanh hơn một chút. Thanh Bách bắt đầu thấy điếm bất thường nhưng hiện tại cô là người bệnh, anh chỉ có thể nhẫn nhịn.
Bác Hai chuẩn bị cháo trắng và rất nhiều món ăn kèm bổ dưỡng, bên cạnh khay thuốc con đặt nhiều loại mứt khô để ăn khi uống thuốc bị đắng, ồng cũng không quên nói giúp cậu chủ mình một câu:
"Mấy thứ này đểu là cậu chủ dặn dò từng chuyện, cậu ấy thật sự rất cưng chiều cô."
Mỹ An gắng gượng cười một cái ngồi xuống ghế, Thanh Bách càng đối tốt với cô, lòng cô càng như bị kim châm. Rốt cuộc là anh thật lòng yêu cô hay là anh đang cô bù đắp cho những sai lầm?
"Ăn nhiều mới mau khỏe lai." -
Thanh Bách gắp một ít thịt vào bát cháo của cô.
Mỹ An gật đầu nhưng lại chỉ múc cháo trắng lên ăn, cô lại cầm đũa gắp thức ăn khác. cô ăn xong thi ngoan ngoãn uống hết thuốc, cô chỉ nghĩ cô làm xong thì Thanh Bách sẽ đi đến cong ty.
“Em thích mứt gì?" - Thanh Bách cầm đĩa mứt lên đưa cho cô.
Mỹ An lắc đầu:
“không đắng lẳm, không cần đâu. Em hơi mệt nên lên phòng nằm nghỉ đây."
Thanh Bách đặt đĩa mứt xuống,
nhìn theo bóng lưng trong lòng cô chút mất mác. Anh quay san dặn dò bác Hai:
"Nhớ để ý cô ấy nhiều một chút, tâm trạng cô ấy không được tốt."
"Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho Mỹ An."
Mỹ An nằm trên giường không lâu, chỉ vừa đủ xác nhận Thanh Bách đã rời đi thì cô lại xuống giường. cô đi ra vườn dạo, nhìn ngắm chỗ đất mà Thanh Bách đã chuấn bị cho cô trồng hoa.
"Ngoài này đang nắng gẳt, cô vào nhà trước đã." - Bác Hai đi ra che ô cho cô.
“Tôi không định trồng hoa nữa, bảo người đến san bằng mảnh đất này lại đi."
Bác Hai ngây người cô chút khó xử:
“Chuyện này để chờ cậu chủ về tôi nói lại."
Mỹ An gật đầu rồi trở vào nhà, cô ngồi trên ghế sofa trong lòng trống rỗng. cô nhìn khắp nơi quanh nhà, cô tự hỏi mình con ở đây được bao lâu nữa. Năm đó cô rời đi đã để lại một cây tử đinh hương, lần này nếu rơi đi cô không muốn lưu lại gì nữa, nên quyết định không trồng hoa.
Buổi chiều Mỹ An uống thuốc xong lại lên giường nằm, cô nói muốn ngủ sớm, bác Hai cũng không ngăn cản. Thanh Bách trở về nghe nói cô đã ngủ cũng chỉ biết thở dài.
"Mỹ An nói không muốn trồng hoa nữa, bảo tối cho người lấp đất lại."
"cô ấy nói vậy thật sao?" - Thanh Bách rũ mắt.
"Phải, Mỹ An đúng là đang cô chuyện không vui." - Bác Hai cũng quan sát thấy cả ngày nay cô rất lạ.
"Tôi biết rồi." - Thanh Bách hít sâu một hơi đi lên lầu, anh nhẹ nhàng mở cửa ra.
Mỹ An không hề ngủ sớm, cô chỉ đang giả vờ mà thôi. Thanh Bách leo lên giường ôm ghì lấy cô, dường như anh cũng đã cảm nhận được cảm giác Mỹ An sắp rời khỏi anh. Mỹ An chôn mình trong chăn, cắn răng không phát ra bất kỳ tiếng động nào. không biết từ khi nào giữa bọn họ đã có một bức tường vô hình.