“Lúc đó tặng cho em sao anh không nói cho em biết nó biểu thị cho gì?”
“Anh biết là đủ rồi” - Thanh Bách cong môi, lúc đó anh chỉ muốn một chút cảm giác an toàn - “Thật ra, anh sợ em biết sẽ không muốn đeo nó, còn anh thì chỉ cần em đeo nó là đủ”
Hóa ra tình cảm của bọn họ đã nhen nhóm rất lâu rồi, chỉ là đối phương không hề nhận ra.
Thanh Bách nắm chặt tay Mỹ An, cả hai ngẩng cao đầu tự tin bước vào nhà tổ Lưu gia. Mọi người trong đó đang cười nói vui vẻ thấy cả hai thì im bặt, nghe rõ mấy tiếng hừ lạnh chán ghét.
“Thanh Bách về rồi à?” - Bà nội lên tiếng trước.
“Phải, con và Mỹ An về rồi” - Mọi người càng muốn gạt bỏ đi Mỹ An, anh càng muốn nói với bọn họ rằng, bọn họ không được phép.
“Đây là tiệc gia đình, con mang cô ta về làm gì? Không thấy mọi người ai cũng chướng mắt à?” - Bà Thu Hạnh nói.
“Mọi người thà chấp nhận một kẻ giả dối, lừa rằng mình có thai như Linh Chi mà không chấp nhận một người lương thiện như Mỹ An?” - Thanh Bách nghiên răng.
“Nhưng cô ta cũng tốt lành gì hơn Linh Chi, đều là lòng dạ rắn độc” - Mẹ kế Thanh Bạch, Thùy Dung tiếp lời.
“Cô ấy vô tội, tai nạn năm đó là Linh Chi tông vào Mỹ An. Từ đầu đến cuối Mỹ An chưa từng làm bất kỳ việc gì sai cả, từ nay về sau không ai được phép trách mắng cô ấy” - Thanh Bạch trầm giọng, thể hiện uy quyền của mình.
Hai nhân vật chính của buổi tiệc là Thanh Tùng và Vân Anh vẫn chưa lên tiếng gì, Thanh Tùng nhìn hai người kia ân ái không khỏi thấy chua xót. Vân Anh thì vẫn dùng ánh mắt rực lửa hướng về Mỹ An.
Bà nội thở dài, không khí phút chốc đã căng cứng thế này thì còn gì là gia đình nữa.
“Được rồi, Thanh Bạch, Mỹ An, cùng nhau vào nhà đi”. Thanh Bách vẫn chưa chịu từ bỏ, anh phải tuyên bố nốt một chuyện nữa:
"Thật ra chúng tôi và Mỹ An chưa từng ly hôn, Mỹ An vẫn luôn là vợ hợp pháp của tôi. Cô ấy chính là con dâu trưởng của Lưu gia danh chính ngôn thuận, dù mọi người có chấp nhận hay không?
Mỹ An nhìn thấy anh trịnh trọng nói ra từng chữ, giống như anh đang giúp cô đòi lại hết những uất ức từng phải chịu.
“Không thể nào” - Thanh Tùng đứng bật dậy - “Đơn ly hôn là chính tay em đưa đến cho anh mà”.
“Anh chưa từng ký nó” - Thanh Bách cong môi.
Sắc mặt những người có mặt ở đây đều chuyển từ trắng thành xanh hết rồi, có ai ngờ được Thanh Bách vậy mà chưa từng ký đơn ly hôn. Xem ra không phải chỉ có một mình Mỹ An một lòng với anh, Thanh Bách cũng sớm sâu nặng với cô.
Bà nội day day thái dương, tính trước tính sau cũng không tính thắng được trái tim con người. Chuyện này ngoài chấp nhận thì không thể thay đổi nữa. Có lẽ số mệnh đã đặt để bọn họ vào vòng tròn oan nghiệt này. Nợ của Lưu gia đối với Trần gia, chắc phải để Thạnh Bách trả rồi.
“Thôi được rồi, hôm nay ngày vui, hai đứa cùng về chúc mừng cho Thanh Tùng và Vân Anh, chuyện cũ không nói nữa”
Mỹ An kéo kéo tay áo Thanh Bách, bà nội đã nói vậy rồi thì bọn họ cũng đừng gay gắt nữa.
Bữa cơm diễn ra trong không khí vô cùng gượng gạo nhưng cũng không ai dám nói thêm gì nữa. Mỹ An tặng quà cho Vân Anh, cô ta giả vờ vui vẻ:
“Cảm ơn cô, có lòng rồi”. Mỹ An cũng gắng gượng đáp lại: “Hy vọng cô giữ gìn sức khỏe thật tốt, đứa bé phát triển khỏe mạnh”
Thanh Tùng và Thanh Bách đi ra một góc ngoài vườn nói chuyện, Thanh Tùng cười nhạt:
“Hóa ra anh sớm đã có tình cảm với Mỹ An rồi.”
“Anh đã nhận nhầm Linh Chi là Mỹ An” - Thanh Bách hít sâu một hơi - “Trải qua không biết bao nhiêu chuyện, cuối cùng vẫn là về bên cô ấy.”
“Đáng lẽ anh nên nói sớm với em, em biết hai người hướng về nhau cũng sẽ không tranh, không giành, không khiến mọi thứ đến mức này” - Thanh Tùng nghiên răng.
Thanh Bách biết cậu muốn nói gì, tình cảm anh em bọn họ bây giờ không sao trở lại như trước nữa. Anh biết lỗi là ở anh, anh đã luôn không rõ ràng nhưng anh chưa từng có suy nghĩ sẽ tổn thương người em trai này.