Đợi qua thêm mười phút, rốt cuộc trong phòng đã không con tiếng động,
Đông Quân mới mở cửa bước vào. Mỹ An bây giờ đã bình tâm lại, cô nhìn anh ta cô chút áy náy:
"Xin lỗi, làm phòng làm việc của anh ra nông nỗi này."
Đông Quân liếc nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt, lại nhìn tới chiếc laptop vẫn nguyên vẹn không sứt mẻ, cười nói:
"Em vẫn còn tỉnh táo lắm."
"Anh gửi tất cả những bằng chứng thu được cho em, em cần lật lại vụ án này." - Nếu như cô vẫn còn chưa hạ quyết tâm được thì bức thư khi nãy như một cú tát thẳng vào mặt cô, ép cô
nhìn nhận sự thật.
"Một bức thư này là không đủ, hơn nữa đó chỉ là ảnh chụp lại. Nếu muốn lật lại vụ án chúng ta cần phải điều tra nhiều hơn." - Đông Quân nói.
"Em hiểu rồi, chị Mỹ Tâm cũng đang điều tra, em biết tiếp tục nhờ anh là không nên..."
"Mỹ An, anh đã nói nhiều lần rồi, chuyện của em cũng là chuyện của anh. Dù em không nhờ anh giúp đỡ, anh cũng chủ động đi làm." - Đông Quân biết cô thấy áy náy vì cứ làm phiền anh.
"Nếu anh đã nói vậy thì lần này em
lại trông chờ vào anh rồi."
"Em cứ yên tâm." - Đông Quân gật đầu - "để anh đưa em về."
Hai người vừa đi ra cửa đã thấy Thanh Bách đứng chờ từ lâu, lần này Mỹ An lại không muốn nhìn thấy anh. cô nghiêng đầu nói với Đông Quân:
"Anh có thể đưa em đi không?"
Đông Quân tất nhiên đồng ý, phải nói là cô cầu con không được.
Thanh Bách vội vàng chạy tới muốn giữ Mỹ An lại nhưng xe của hai người kia đã chạy ngang mặt anh.
Hôm nay trời mưa rất to, Mỹ An nghỉ lại ở nhà Đông Quân, bọn họ không hề cô ý tứ gì khác, chỉ đơn thuần như những người bạn cho nhau trú tạm. Lúc này dù cho cô muốn cũng không thể cô vọng tưởng gì khác, Đông Quân nhìn Mỹ An chỉ cô mấy ngày đã gầy đi trông thấy, xót xa không thôi.
"Đừng ngắm mưa nữa, vào trong uống ít trà cho ấm người." - Đông Quân mang áo khoác ra cho cô.
“Em không lạnh, không biết sao đứng ở đây thấy khá để chịu." - Mỹ An cười nhẹ.
“Vậy anh đứng cùng em." - Đông Quân nói.
“Em ở lại đây cũng chỉ có thể ở một đêm, đây không phải kế sách lâu dài. Trốn một lúc không trốn được cả đời."
“Anh nói ra ngắm mưa với em thôi mà, sao lại bắt đầu khơi gợi chuyện rồi." - Mỹ An tất nhiên hiếu đạo lý trong lời của Đông Quân nhưng bảo cô đi gặp Thanh Bách lúc này là làm khó cho cô quá.
Cha của anh thật sự là hung thủ
giết cha cô, hơn nữa con dùng cách hèn hạ nhất. Cha của cô đã hy sinh cả cuộc đời vì cô và chị gái, cô không thế để ông ôm hàm oan mà chết.
“Em có biết không, chúng ta sớm tối kề cận hai năm nhưng anh và em lại không có tiến triển gì cả, không phải do anh chậm chạp đâu. Là vì anh sớm hiểu rõ tính cách của em, em là loại người một khi đã làm sẽ làm tới cùng, nhưng chỉ cần không chạm vào điểm mấu chốt của em, em sẽ day dưa mãi không dứt."
Mỹ An khó hiểu nhướn mày nhìn anh muốn anh nói tiếp.
“Anh biết em không yêu anh, nếu anh cứ ép em phải ở bên mình em sẽ bùng nổ và dứt khoát với anh luôn. Chỉ cần anh làm như không biết, em sẽ vẫn ở cạnh chăm sóc cho anh và bé Đào. Vậy nên nếu không ai thúc ép em, em sẽ không bao giờ đi đến kết quả cuối cùng.” - Đông Quân chậm rãi giải thích.
Mỹ An ngấn ra, có lẽ chính cô cũng không nhận ra điểm này ở mình.
Nhưng cô cũng không phủ nhận, anh ta nói hoàn toàn đúng.
"Mưa này không biết bao giờ mới tạnh.” - cô nói lảng sang chuyện khác.