Cậu đi nửa đường thì bắt gặp Mỹ An, cậu nhìn cô, người phụ nữ đời này cậu yêu nhất:
“Chúc mừng em, em cuối cùng cũng hạnh phúc rồi” Mỹ An mỉm cười, thật lòng nói:
“Em cũng mong anh và Vân Anh có thể sống vui vẻ, anh còn sắp có con, đứa bé chính là thiên thần. Thiên thần sẽ giúp ta chữa lành mọi vết thương”.
Thanh Tùng gật đầu rồi bước qua cô, cậu đối với Vân Anh chỉ có trách nhiệm và nghĩa vụ mà thôi. Trái tim này ngay từ đầu đã trao vào tay cô, cô không cần nó, thì nó cũng chết đi rồi.
Vân Anh nhìn thấy màn nói chuyện vừa rồi của hai người họ, tức giận đi ra chặn đường Mỹ An. Cô ta sao lại không nhận ra Thanh Tùng mặc dù là chồng cô nhưng bọn họ vẫn luôn đồng sàn nhị mộng.
“Trông cô bây giờ viên mãn nhỉ?” Mỹ An lắc đầu, xem ra Vân Anh lại muốn kiếm chuyện với cô:
“Cô lại muốn nói gì nữa? Cô cũng đã lấy được Thanh Tùng, cùng người mình yêu có con, cô không viên mãn?”
I
Vân Anh cười khinh bỉ:
“Tôi có một tin tức, cô muốn nghe không? Anh tôi ở trong tù nhưng vẫn cho thuộc hạ đi điều tra chuyện năm xưa, gần đây đã điều tra ra rồi”
Mỹ An ngây người, không ngờ Vân Anh sẽ nhắc tới chuyện này: “Là tin tức gì?”.
"Cô có chắc là muốn nghe không đó? Hay nghe xong chịu không nổi lại hô hào bảo tôi là đồ dối trá” - Vân Anh chắc chắn không để cho Mỹ An được sống yên.
Mỹ An nghiến răng, mạnh mẽ nói: “Đừng vòng vo, cứ nói thẳng đi.”
“Lưu gia, Lưu gia liên quan tới tất cả mọi chuyện. Cô đang đầu ấp tay gối với kẻ thù mà không biết đó” - Vân Anh nói xong lại tự cười tự giễu chính bản thân - “Cả tôi cũng vậy, chúng ta đều đang cận kề với kẻ thù của mình”
Mỹ An hóa đá, cô không dám tin những lời Vân Anh vừa nói. Cô ta nói vậy là ý gì chứ, Lưu gia là chủ mưu sao? Ai trong Lưu gia là chủ mưu?
Mãi cho đến lúc Thanh Bách từ phía sau bước tới ôm lấy eo cô Mỹ An mới bừng tỉnh lại, Vân Anh sớm đã rời rồi.
“Em đừng ngây người ở đây làm gì vậy?” Mỹ An lắc đầu:
“Không có gì đâu”
Hôm đó hai người trở về, Mỹ An vẫn không ngừng suy nghĩ, cô không sao gạt bỏ chuyện này. Cô cũng không dám suy luận bừa, Mỹ An nhìn người đàn ông đang ngủ bên cạnh mình. Cô không thể nghi ngờ anh, cô phải làm sao đây?
“Thanh Bách, anh tuyệt đối không được gạt em đâu đấy” - Mỹ An chui vào lòng anh nhắm mắt.
Mỹ An quyết định mang nghi vấn đi nói với chị hai, để chuyện này trong lòng mãi cô sợ sẽ ảnh hưởng tới quan hệ của cô và Thanh Bạch. Nhưng chuyện về gia đình cô, Mỹ An không cho qua được, một khi có nghi vấn thì phải làm rõ.
Mỹ An đến biệt thự tìm chị hai lại nhận ra xe của Đông Quân đậu ở ngoài, Mỹ An thấy khó hiểu. Nếu là chuyện công việc thì có thể gọi điện hoặc hẹn nhau ra. một địa điểm nào đó bàn bạc, trực tiếp tới tận nhà riêng thì ắt hẳn phải là chuyện hệ trọng.
“Cậu nói đi, có chuyện gì vậy?” - Mỹ Tâm rót trà cho Đông Quân.
Đông Quân cầm tách trà lên ngửi một chút nhưng không uống, anh vẫn thích uống cà phê hơn.
“Tôi đã hứa giúp Mỹ An tìm mẹ của cô ấy nên vẫn luôn cho người điều tra, hôm qua vừa nhận được tin tức nhưng lại không thể nói cho Mỹ An biết. Chỉ có thể đi tìm chị thương lượng”
Mỹ Tâm cau mày, nghe anh ta nói như thế có chút lo lắng: “Vậy thông tin của cậu là gì?”
“Mẹ của chị và Mỹ An có vẻ đã không còn ở thành phố B nữa hay đúng hơn là đất nước này nữa. Năm ấy bà đã được một người đưa đi, người đó họ Lưu”.
Mỹ Tâm hít sâu một hơi, nếu như lời của Tấn Khang còn khiến cô hoài nghi thì lời của Đông Quân triệt để khẳng định mọi thứ.
“Tôi cũng có được thông tin, thật sự chuyện gia đình tôi năm xưa có liên quan tới Lưu gia”.