Mục lục
Mối tình đầu bị đánh cắp - Trần Mỹ An (Truyện full Tác giả: Ngạn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mỹ An nghĩ Thanh Bách thật sự nổi điên rồi, cô phải nhanh chóng thoát khỏi đây thôi. Cô không thèm đôi co với anh nữa, Mỹ An bước xuống giường muốn lao ra phía cửa.

“Cô đừng mơ tưởng có thể ra ngoài” - Thanh Bách nghiến răng bắt lấy cổ áo Mỹ An kéo ngược về.

Thanh Bách kéo cô vào trong nhà tắm, một tay mạnh bạo đè đầu cô vào trong buồng tắm, tay còn lại bật vòi nước xả thẳng lên người cô.

“Khụ... khụ..” - Mỹ An bởi vì sặc nước mà liên tục ho khan.

“Anh ta đã chạm qua những chỗ nào? Chỗ này hay chỗ này?” - Thanh Bách hết xách ngược tay cô lên lại đến bóp chặt cằm cô.

“Dừng lại... khụ..” - Mỹ An khó khăn nói ra từng chữ, cô dùng hai tay gắng sức che chắn vòi nước đang bắn xối xả vào mặt mình.

“Trần Mỹ An, sao cô cứ cố tính chống đối tôi vậy? Tôi nói còn chưa đủ rõ hay sao, tôi không thích món đồ chơi của mình bị bẩn” - Thanh Bách cuối cùng cũng dùng tay lại.

Mỹ An liên tục thở dốc, cố gắng điều chỉnh lại hô hấp của mình. Mỹ An cảm thấy hai tai cô cứ kêu lên ù ù, Mỹ An nghiêng đầu cố đẩy hết nước ra. Thanh Bách không cho Mỹ An thời gian hồi phục lại, anh lại một lần nữa nhấc bổng cố lên đẩy ngã ra sàn nhà tắm.

“Anh lại tính làm cái gì nữa?” - Mỹ An liều mạng giãy dụa, cô nhìn thấy vật nhô cao bên trong chiếc quần tây liền hiểu anh ý đồ của anh.

“Lúc anh ta chạm vào cô, cô có chống cự mãnh liệt như này không?” - Giọng Thanh Bách đầy vẻ giễu cợt mỉa mai, tay lại không ngừng lần mò vuốt ve cơ thể cô.

Áo sơ mi công sở lúc này ướt sũng dính sát vào người, ôm trọn theo từng đường cong cơ thể của Mỹ An. Đặc biệt là nơi đồi núi cứ phập phồng lên xuống kia, quả là mỹ cảnh đầy quyến rũ. Mỹ An cũng biết bản thân lúc này như dê non bày ra trước miệng cọp, chỉ biết liều mạng mắng chửi:

“Lưu Thanh Bách! Anh là tên khốn! Tôi đã làm gì mà anh đối xử với tôi vậy hả? Tôi và Thế Quang hoàn toàn trong sạch, anh nghĩ ai cũng lưu manh như anh hả?”

“Anh ta là quân tử còn tôi là tiểu nhân, vậy để tiểu nhân đây cho cô thấy” - Thanh Bách khẽ nhếch môi.

Thanh Bách rất nhanh cởi sạch áo của Mỹ An, đến chiếc áo con cũng bị anh giật phăng không luyến tiếc. Bầu ngực căng tròn diễm lệ chỉ có thể mặc cho hai bàn tay của anh xoa nắn dày xéo.

“A... không.” - Mỹ An cố cắn chặt môi mình nhưng vẫn không ngăn được tiếng rên khe khẽ.

Thanh Bách cũng không có ý định đùa giỡn Mỹ An thêm nữa, nhanh chóng cởi quần của bản thân ra. Lúc này anh chỉ mặc duy nhất một chiếc quần lót, vật thô to căng cứng đang kêu gào muốn được giải thoát. Thanh Bách vươn tay xuống phần thân dưới của Mỹ An, không nhẫn nhịn mà thô lỗ xé rách váy của cô.

“Đừng mà!” - Mỹ An sợ hãi hét lên. “Giữ sức lát mà rên đi”

Thanh Bách trực tiếp ép buộc Mỹ An mở chân ra, khu vực bị ẩn mềm mại đang bị một vật nam tính không ngừng ma sát.

“Có thích không?” - Giọng Thanh Bách khàn đục.

“Thích cái đầu anh... ưm..” - Gò má Mỹ An đỏ ửng, nóng ran, phần vì hơi nước trong phòng phần vì kích thích của sắc dục mang lại.

Thanh Bách không muốn đùa nữa trực tiếp đi vào mà không báo trước, xỏ xuyên liên tiếp mãnh liệt. Tiết tấu của anh quá nhanh, Mỹ An chịu không nổi mà hai chân run lên nhè nhẹ.

“A... a... a... dừng lại ... a...” - Mỹ An thật sự không thể kìm nén trước sức ép của anh nữa, miệng cô không ngừng phát ra tiếng thở dốc động lòng.

Thanh Bách nhịn không nổi trước phản ứng mê hoặc này của cô, cảm giác căng chặt ấm mềm phía dưới sắp đánh gãy tâm trí anh. Anh chỉ muốn chà đạp cô dữ dội hơn, làm cô không nghỉ ngơi một giây phút nào, khiến cho cô mãi mãi hãm sâu vào trong anh.

“Mỹ An... a.... cô phải nhớ rõ... cô thuộc về ai...”

Mỹ An cảm thấy Thanh Bách sắp đâm thủng cố rồi, mỗi lần rút ra đâm vào Mỹ An đều như đi qua thiên đàng và địa ngục một lượt. Điều làm cô thấy xấu hổ hơn cả chính là cô cảm nhận được bản thân mình đang dâng mình phối hợp với Thanh Bách Khoái cảm cứ không ngừng truyền khắp người cô, cơ thể này của cô trước giờ đều nổi lên phản ứng với anh.

“Chậm lại... ưm... a... Thanh Bách...”

Mỹ An thấy Thanh Bách rút ra bản thân liền thả lỏng một chút thì anh lại đột ngột đâm vào. Mỹ An cắn môi dưới, cảm giác ma sát ở nơi mẫn cảm ngày càng chân thật. Cô không chịu nổi nữa dùng sức câu lên cổ anh, dùng tay bấu chặt vào lưng anh làm điểm tựa. Tư thế này đột nhiên khiến vật kia của Thanh Bách càng vào sâu hơn, Thanh Bách cũng không nhịn được nhẹ than một tiếng.

“Cô đúng là dâm đãng” - Tiếng sau đó là những cử đẩy đưa thắt lưng vô cùng quyết liệt của Thanh Bách.

Mỹ An đột nhiên ngửi được mùi máu nhàn nhạt trong không khí, cô nhận ra tay mình đang động phải vết thương cũ của anh.

“Thanh Bách vai anh... máu... ưm..”

Thanh Bách không mảy may để ý đến điều đó, anh vẫn chuyên tâm vào công cuộc cày cuốc của mình. Mỹ An chỉ hận không thể đánh cho Thanh Bách mấy cái, cô vừa bị anh xỏ xuyên vừa phải bận tâm vết thương của anh.

Cả hai cuối cùng cũng đạt đến cao trào, Mỹ An nhanh chóng với lấy chiếc khăn tắm che chắn bản thân lại. Gương mặt anh tuy vẫn lạnh nhạt nhưng có thể thấy rõ sự thỏa mãn trong đôi mắt anh. Hai mắt Mỹ An tràn đầy oán hận nhìn anh, nhìn lại thân thể của mình vừa bị anh lăng nhục một phen không khỏi chua chát.

“Cô.” - Thanh Bách nhìn bộ dạng thê thảm của Mỹ An muốn nói một dễ nghe lại nghĩ tới giờ anh nói câu nào cũng sẽ khó nghe.

“Anh không thấy mình rất quả đáng hay sao? Anh coi tôi là đồ chơi của anh thật hả? Đến khi nào anh mới học được cách đối xử tử tế với tôi đây?”

“Tôi... thôi bỏ đi, nói gì cũng vô ích”

Hai người cứ ở đó đấu mắt với nhau một lúc, Mỹ An tức giận Thanh Bách không tôn trọng mình. Thanh Bách khó chịu chuyện Mỹ An cùng người khác thân mật. Lần nào kéo tới chủ đề này. cả hai cũng căng thẳng đến tột cùng mà hậu quả thì không cứu vãn được, tựa như khung cảnh trước mắt.

Thanh Bách quay người bước ra khỏi phòng tắm, coi như cho cô tự bình tĩnh lại một chút. Mỹ An ngước mắt lên nhìn thấy lưng của Thanh Bách thì chấn động, máu đang rỉ ra thấm ướt hết áo.

“Thanh Bách, đi... bệnh viện”

“Ừ” - Anh khẽ cong môi lên.

Mỹ An tùy ý mặc đại áo choàng tắm dài trong phòng, bên ngoài mặc thêm áo khoác của anh. Lúc hai người đi ngang qua sảnh lên, cậu lễ tân lại được một phen mắt chữ A mồm chữ ). Lúc lên thì cưỡng ép la hét, lúc xuống sao lại thành dìu nhau đầy tự nguyện thế này?

Mỹ An giành làm người lái xe, Thanh Bách cũng không phản đối. Vết thương con gấu gây ra không nghiêm trọng, chỉ bị ở phần mềm, nhưng loại vết thương này dù đã lành cũng cần phải đặc biệt chú ý không vận động mạnh.

Thanh Bách nhìn hai má hồng hồng của cô có chút mê luyến, đó là minh chứng rõ nét nhất cho một màn ân ái của hai người còn chưa phai. Ngược lại Mỹ An vẫn luôn mím môi tự mắng chính mình, cô cần gì phải lo cho anh, cần gì đưa anh đi bệnh viện.

“Vì sao đi tìm Thế Quang?”. “Tôi có chút chuyện muốn nhờ anh ta giúp thôi” - Mỹ An nhún vai nói.

Thanh Bách nghe câu trả lời này càng khó chịu hơn:

“Tại sao cô có chuyện lại không nói với tôi mà là anh ta?” - Thanh Bách vẫn luôn đề phòng Thế Quang. Anh ta vừa có năng lực vừa có phẩm chất, kiểu đối thủ như thể Thanh Bách thấy vô cùng vất an.

Mỹ An định quay qua nói Anh là cái thá gì chứ? thì nhìn thấy đôi môi không có huyết sắc của anh, nhẫn nhịn thở ra:

“Được rồi, bỏ đi. Thế Quang vừa thua mua tòa nhà đó, bảo tôi đến xem xét, tôi còn mang về cho Bách Niên một hợp đồng lớn nữa đó”

“Hóa ra cô vì tiền?”.

Mỹ An câm nín, cô ước bản thân lúc nãy đã bỏ mặc Thanh Bách, cứ để anh ta tự ôm mấy vết thương đó mà đau đớn đi. Thanh Bách thấy Mỹ An nghiêm túc giải thích cũng đã hạ hỏa hơn phần nào rồi, chẳng qua vẫn muốn mỉa mai cô mấy câu thôi.

Anh nhìn mấy vết bầm trên cổ tay Mỹ An do mình gây ra có chút đau đầu, anh vốn không phải người kích động như vậy. Nhưng vì Mỹ An, hễ liên quan tới Mỹ An, anh không còn được tỉnh táo nữa.

“Lúc nãy tôi quá đáng làm cô đau rồi” - Thanh Bách không phải người sẽ nói xin lỗi nên chỉ có thể thay bằng câu này.

“Hơ hơ hơ” - Mỹ An chán ghét cười từ thiện mấy cái. “Sau này nghe lời hơn đi, tôi cũng không muốn như này”

Mỹ An lườm anh, nhếch môi một cái chả buồn nói thêm. Cô chỉ muốn lái xe thật nhanh tới bệnh viện để còn thoát khỏi anh.

Chuyện Mỹ An tìm Thể Quang vì chuyện gì, cô không nói thì Thanh Bạch định sẽ đi tìm Thế Quang. Anh hiểu con người anh ta, sẽ không giấu diếm càng sẽ không chơi trò sau lưng người khác.

Bác sĩ xem xét vết thương cho Thanh Bách như thế nào lại là bác sĩ lần trước chữa trị lúc anh. bị tạt axit. Bác sĩ nhìn bộ dạng của hai người, hít sâu rồi lại thở ra lắc đầu giáo huấn:

“Hai cô cậu tới đây lần thứ hai rồi, tuy vết thương không giống nhau nhưng những điều cần lưu ý luôn như nhau mà. Không thể nhịn một chút à? Làm mạnh đến nổi vết thương cách hết cả ra."

Thanh Bách vì đau mà chỉ nhíu mày không nói gì, yên vị để bác sĩ chăm sóc cho mình.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK