“Đừng mà... hôm qua chúng ta mới.” - Mỹ An vội vàng né tránh, đêm qua bọn họ kịch liệt như vậy, hai bắp chân cô thỉnh thoảng đi còn run đây này.
Thanh Bách giam cô trong vòng tay mình, thì thầm vào tay cố:
“Hôm qua chỉ là thử trước một chút thôi, bây giờ chúng ta mới động phòng thật sự.
“Cái gì mà động phòng?” - Mỹ An cắn môi - “Em... em còn mệt lắm”
Thanh Bách nhìn Mỹ An hai mắt khẩn thiết nhìn anh như vậy cảm thấy vô cùng đau lòng. Anh ngồi xuống ôm lấy cô vào lòng, xem ra hôm qua anh có phần không tiết chế rồi, dọa sợ bảo bối rồi.
“Em còn đau lắm hả?” Mỹ An có chút xấu hổ mím môi: “Không phải, em không có đau.” “Vậy anh làm không tốt chỗ nào sao? Em có thể nói với anh, anh sẽ học tập.
Thật ra trước giờ anh cũng chỉ lên giường với mình em thôi, anh không có nhiều kinh nghiệm”
Mỹ An trợn mặt ngồi bật dậy, khó tin hỏi lại: “Anh chưa từng quan hệ với người khác sao? Linh Chi cũng không?”
Thanh Bách gật đầu, anh là một người khá truyền thống, một khi đã có một sự gắn kết thiêng liêng thì anh mới bằng lòng cùng đối phương cận kề da thịt. Giống như năm đó vô cùng chán ghét việc bị gài bẫy nhưng anh vẫn chấp nhận chia tay Linh Chi mà cưới Mỹ An. Đêm đó, cả hai người đều đã trao nhau lần đầu tiên.
Mỹ An vốn không xem trọng chuyện này, Thanh Bách có cùng người khác ân ái hay không cô cũng sẽ không để ý. Nhưng khi biết được anh vẫn luôn chỉ có một mình cô không khỏi vui sướng trong lòng.
“Em trước giờ cũng chỉ có anh thôi”.
Thanh Bách cũng ngày ra mấy giây, anh trước giờ không muốn nghĩ đến vấn đề này. Anh sợ khi biết Mỹ An đã cùng người khác anh sẽ không chấp nhận được. Không ngờ, tình yêu cô dành anh thật sự chưa từng có sự lung lay nào.
“Em là điều quý giá nhất trong cuộc sống của anh” - Thanh Bách ôm ghì lấy Mỹ An, trân trọng hôn lên thái dương cô.
Sáng sớm hôm sau Mỹ An đòi đi làm liền bị Thanh Bách không cho, anh còn đang lười biếng ôm cô trong lòng.
“Nghỉ vài hai hôm Bách Niên cũng không phá sản được” “Nhưng mà cả anh với em cùng nghỉ như thế xem sao được” - Mỹ An bĩu môi.
Thanh Bách ấn đầu cô trở lại trong chăn, hôn lên trán cô:
“Trong công ty có luật khi kết hôn được nghỉ trăng mật 3 ngày, chúng ta không có sai luật”
Thanh Bách thật xem bọn họ như một cặp mới cưới rồi nhưng Mỹ An cũng rất hưởng thụ cảm giác này mà. Dù sao bốn năm trước bọn họ không làm thì giờ làm cũng không có gì quá đáng.
Gần trưa hai người mới chịu rời khỏi giường, Mỹ An cắn cắn môi nói với anh:
“Chúng ta phải về gặp chị em một chuyến, em chuyển về đây không thể không nói với chị ấy”
Thanh Bách nghe nhắc tới Mỹ Tâm thì thấy toàn thân không thoải mái, người chị vợ này không hề thiện cảm với anh. Nhưng nghĩ tới nếu không có cô gài bẫy thì hai người họ cũng không có hôm nay. Thanh Bách rất nguyện ý hạ mình đến lấy lòng Mỹ Tâm:
“Được thôi, chúng ta mang chút đồ về tặng chị”
Mỹ An biết chị hai sẽ không phản đối trước quyết định của cô nhưng nếu nhận được lời chúc phúc của chị thì cô cũng an tâm hơn. Thanh Bách nắm chặt tay cô, nói:
“Chúng ta đâu còn là trẻ con, em không phải lo lắng”
Mỹ Tâm nhìn thấy Thanh Bách và Mỹ An tay trong tay bước vào nhà, liền biết chuyện này đã không thể thay đổi rồi.
“Chị vợ, tôi ít quà tặng chị” - Thanh Bách đưa đến trước mặt cô mấy chiếc túi của thương hiệu nổi tiếng, âm lượng ở hai chữ 'chị vợ này cũng thật mạnh.
Mỹ Tâm xua tay, cười trừ: “Cậu đối tốt với Mỹ An một chút là được rồi, không cần quà cáp gì cho tôi đâu?” Mỹ An buông tay Thanh Bách ra chạy qua ôm lấy Mỹ Tâm nũng nịu: “Thanh Bách muốn em dọn về sống cùng anh ấy, em cũng đồng ý rồi”