Thanh Bách hít sâu một hơi, trực tiếp bước tới nắm lấy cổ áo Minh Thái xốc lên:
“Đây không phải bộ dạng mà tôi biết về cậu."
Mỹ An nhìn Thanh Bách lôi cậu ta đi mà không biết nên làm gì, đúng là chuyện này phải tìm Thanh Bách tới.
“Em lấy cho cậu ấy một ly cà phê, đậm đặc vào, mang lên sân thượng."
Thanh Bách ép Minh Thái uống hết ly cà phê, miệng cậu đắng chát, cau mày khó chịu.
“Bây giờ tỉnh táo hơn rồi đúng không? Nói đi, cậu và Thanh Nhi làm sao?"
Em ấy từ chối lời cầu hôn cua tôi còn muốn thôi việc." - Minh Thái cười khổ.
Thanh Bách và Mỹ An lặng người, nhìn nhau mím môi lắc đầu, chuyện này đúng là ngoài dự liệu của mọi người.
"Thanh Nhi sẽ không đột nhiên thôi việc như vậy, em ấy rất yêu cậu, tỏi có thể xác nhận điều đó." - Mỹ An lựa lời an ủi Minh Thái.
"Cậu có hỏi nguyên nhân từ chối lời cầu hôn của cô ấy chưa?" - Thanh Bách hỏi.
Minh Thái lắc đầu:
“Em ấy chỉ nói em ấy không thể đồng ý, em ấy muốn có thời gian suy nghĩ. Tôi để em ấy có thời gian, kết quả lại nhận được một lá đơn thôi việc."
Mỹ An nhíu mày, chắc chắn có khúc mắc gì đó, cô hiếu Thanh Nhi, không thể có chuyện bỏ đi vô lý như thế được.
“Hai người trước đó có mâu thuẫn gì không?" - Thanh Bách cố tính đển các tình huống.
“không có, chúng tôi đang rất tốt.
CÓ lẽ tôi sai rồi, tôi không nên câu hôn
em ấy, tôi không nên gấp gáp như vậy."
"Minh Thái, chúng ta không phải chỉ mới quen nhau, cậu nói thẳng đi, tôi hiểu rõ cậu. Nếu cậu đã cầu hôn chính là xác định chắc chán hai người sẽ nắm tay nhau đi hết đời, cậu không phải người liều lĩnh."
"Thật ra, là tôi không xứng với em ấy." - Minh Thái cười chua chát.
"Tôi sớm biết em ấy là thiên kim tiếu thư rồi, cô ấy che giấu thân phận rất kỹ, tôi cũng không muốn hỏi sâu.
Tôi chỉ là một sinh viên nghèo từ tỉnh lên thành phố vừa học vừa làm, may mắn được lọt vào mắt của tổng giám đốc, anh mang tỏi theo đi lập nghiệp
mới có ngày hôm nay. Thanh Nhi chưa từng ngại tôi không có địa vị, còn chạy tới Bách Niên làm thực tập sinh để ở gần tôi hơn. Có lẽ tôi đã mơ mộng quá nhiều mới nghĩ tới chuyện được kết hôn với cô ấy.
Mỹ An tặc lưỡi, cô đúng là đoán không sai, Thanh Nhi đúng là thiên kim của danh môn nào đó. Thanh Bách có chút tức giận, nắm chặt hai vai Minh Thái:
“Năm đó tôi chọn cậu là do cậu tài giỏi, mấy năm qua công ty này không có cậu đã sớm sụp đổ rồi. Cậu giờ là giám đốc ai cũng phải công nhận, tôi không cho phép cậu khinh thường bản
thân mình."
"Phải đó, chúng ta làm việc với nhau cũng gần một năm, thật sự cậu rất tài giỏi. Tính cách lại tốt, không nổi nóng, không lớn tiếng, đối xử với người yêu lại càng dịu dàng ôn nhu, cậu là người chồng mà hàng vạn cô gái mơ ước."
Hai người đểu nói ra những cảm nhận thật về Minh Thái, hy vọng có thế khiến cậu thấy an ủi phần nào.
"Tôi sẽ tìm gặp Thanh Nhi, em ấy chẳc chắn sẽ không trốn tránh tôi. Tôi sẽ giúp cậu hỏi rõ ràng, đừng từ bỏ, có biết không?"
Minh Thái có chút xúc động gật đầu với Mỹ An.
Thanh Nhi đúng như dự đoán vẫn ra gặp mặt Mỹ An; cô trông tiều tụy chẳng khác gì Minh Thái. Mỹ An đặt một phòng ăn riêng, để hai người tiện
tâm sự.
"Chị nghe chuyện từ Minh Thái rồi, rốt cuộc là làm sao vậy?"
"Em... em không thể đồng ý."
"Vậy còn chuyện thôi việc? Em bị sức ép từ gia đình sao? Chị đã sớm nhìn ra em không phải cô gái tầm thường rồi." - Mỹ An nắm lấy tay Thanh Nhi.
Thanh Nhi cắn môi:
"Em thật sự không thuyết phục được gia đình mình."
"Vậy em định chia tay Minh Thái hay sao? Em có biết cậu ấy vì chuyện này mấy ngày nay như người mất hồn, không nói không rằng, chị và anh Thanh Bách nhìn còn xót nữa, em nỡ lòng sao?"
Thanh Nhi hai mắt rưng rưng:
"Em không nỡ, em thật sự không muốn chia tay, em rất yêu anh ấy."
Mỹ An ỏm lấy Thanh Nhi, vỗ vỗ lưng cô, dịu dàng nói:
"Được rồi, còn có chị và anh Thanh Bách ở đây, bọn chị sẽ giúp hai người."