“Thế à? Mừng cho Thanh Tùng và Vân Anh” - Mỹ An nhỏ giọng, cô thật sự cũng muốn có con.
“Em đừng nghĩ lung tung nữa, anh đã nói là anh không quan trọng chuyện con cái. Nếu em muốn có một đứa nhỏ trong nhà, chúng ta có thể nhận con nuôi”
“Em biết rồi, thỉnh thoảng em chỉ buồn chút thôi” - Mỹ An mím môi.
“Đừng đặt nặng vấn đề đó, em như vậy bà nội càng có lý do để không chấp nhận em. Con do em sinh hay con chúng ta nhận nuôi đều là con của chúng ta, em cứ nghĩ đơn giản thôi. Con cái là duyên phận, bác sĩ Lâm cũng nói em vẫn còn cơ hội, nếu em muốn chúng ta sẽ ra nước ngoài chữa trị thử” - Vòng tay Thanh
Bách lại siết cô chặt hơn, anh không muốn cô tủi thân.
Mỹ An nghe Thanh Bách nói vậy cũng an lòng hơn, cô cảm nhận được sự yêu chiều của anh dành cho cô.
“Ngày mai em đi về cùng anh, em là vợ của anh, bữa cơm này em phải ăn cùng anh”.
Mỹ An có chút khó xử, nghĩ tới phải đối diện với những người nhà họ Lưu và quan trọng nhất vẫn là bà nội, cô liền thấy đau đầu.
“Em không đi có được không? Em xuất hiện mọi người sẽ mất vui đó”
“Bọn họ có làm gì em cũng mặc kệ là được, họ không chấp nhận em cũng phải chấp nhận. Nếu bọn họ còn muốn chữ anh mang chữ Lưu trong tên thì phải tiếp nhận cả vợ của anh” - Thanh Bách rất kiên quyết.
Thanh Bách đã thể hiện thái độ rõ ràng như vậy Mỹ An có từ chối thêm cũng không được.
“Vậy chúng ta đến một chút rồi về, em cũng không muốn chạm mặt Vân Anh” Than Bách hài lòng mỉm cười, hôn nhẹ lên tóc cô:
“Anh cũng không thích mấy người đó. Vậy giờ chúng ta có thể tiếp tục công cuộc cố gắng tạo ra em bé chưa?”
Mỹ An ngượng đỏ mặt, đẩy anh ra một bên: “Anh không biết xấu hổ à?” Thanh Bách bật cười, vươn tay nhấc bổng cố lên: “Đêm đã khuya rồi, chúng ta mau đi ngủ thôi.”
Mỹ An chuẩn bị cả buổi không biết nên mang gì theo làm quà, nên mang quà cho con của Thanh Tùng với Vân Anh hay là mang quà biếu cho bà nội. Mặc dù có không hề hào hứng gì mấy nhưng mấy cái lễ nghĩa này phải làm cho đủ. Cô là vợ của Thanh Bách thì cũng là con dâu trưởng của Lưu gia, hai cái này không thể tách ra được.
“Cô không cần lo lắng, trong nhà có nhiều đồ dùng để đi biếu làm quà lắm, tôi chọn cho cô mấy món mang đi là được" - Bác Hai nói
“Thế thì hay quá, bác cứ lấy những món tốt nhất, có đồ gì dành cho người mang thai thì lấy luôn” - Mỹ An dặn dò.
Thanh Bách bước từ trên lầu xuống, lúc thấy cô đang xếp đồ thì bước tới hôn lên má cô một cái:
“Không cần dùng tâm vậy đâu, cứ qua loa là được”
Mỹ An đẩy anh ra, dạo này Thanh Bách muốn hôn cô lúc nào là hôn, không quan tâm là đang ở đâu hết.
“Sao có thể qua loa? Bà nội đâu phải không thương em, là do bà chưa nghĩ thông thôi. Nên em càng phải cố gắng làm thật tốt cái danh con dâu trưởng Lưu gia này để bà được vui vẻ hơn”
Thanh Bách thấy có như thế thì mỉm cười, miễn cô thích là được. Anh đi ra sofa vươn tay lấy tờ báo đã để sẵn đọc tin tức. Mỹ An bưng ly trà đã chuẩn bị từ lâu mang ra cho anh, Thanh Bách rất tự nhiên nhận lấy. Cuộc sống cứ bình yên trôi qua, mỗi ngày đều có một người vợ hiền chăm sóc, Thanh Bách cảm thấy bản thân đang ở đỉnh cao của nhân sinh.
Sau khi chọn được một số quà hợp ý thì Mỹ An và Thanh Bách bắt đầu lên đường, Mỹ An nghiêng đầu hỏi:
“Dạo này Thanh Tùng và Vân Anh chắc đã hòa thuận rồi nhỉ?”
“Anh không quan tâm, chỉ cần hai người đó giữ chặt lấy nhau đừng gây chuyện cho chúng ta là được” - Thanh Bách nhún vai.
Hỏi Mỹ An có còn hạn Vân Anh không, cô không trả lời được, có lẽ bọn họ cứ nên như giờ. Mạnh ai nấy sống cuộc đời của mình, đừng va chạm nhau, đừng ảnh hưởng nhau thì có lẽ chuyện gì cũng xí xóa được.
“Chiếc vòng này vẫn là hợp đeo ở trên tay em nhất” - Anh nắm tay cô, nhân tiện xoa xoa chiếc vòng ngọc gia truyền trên đó.