Triệu hoán sư Đại Đế trong Đế Quốc Bóng Tối ít hơn, hiện giờ triệu hoán sư Đại Đế đều là các trưởng lão của trưởng lão viện, mỗi một trưởng lão mất đi cũng có thể khiến cho Đế Quốc Bóng Tối thương tiếc đến nửa ngày.
Sáng Thế Thần Điện lại không coi trọng các vị Đại Đế, dù là sống chết tới cùng cũng muốn tiêu diệt các Đại Đế Đế Quốc Bóng Tối.
Trên chiến trường hai bên đấu sinh tử, đại chiến nổ ra kinh thiên động địa xé nát mặt đất, chấn động bầu trời, hàng trăm dặm xung quanh đều bị sức mạnh khủng khiếp này bao phủ, dường như chỉ cần lơ là một chút, trăm dặm này đều sẽ bị san thành bình địa!
Dạ Quân Mạc đứng trên tường thành, ánh mắt lạnh lùng theo dõi cục diện trận chiến, Ngọc Ưu Liên vẫn chưa ra tay, hắn cũng sẽ không động thủ, bằng không một khi hắn bị đám Đại Đế này bao vây, Ngọc Ưu Liên có thể ung dung chém giết Đại Đế Đế Quốc Bóng Tối.
Đối thủ của hắn chỉ có thể là Ngọc Ưu Liên, hắn tin tưởng trưởng lão của các trưởng lão viện, tuổi tác lâu năm đều không sống uổng phí, đối phó với các thiếu niên thiên tài của Sáng Thế Thần Điện không là vấn đề gì với các Đại Đế này.
Còn việc tranh giành trấn thạch, chỉ có thể dựa vào tiểu đội do Vương Giả chỉ huy.
Vạn Trượng sơn trang phái ra khoảng hai mươi vị đỉnh phong Vương Giả, chia làm nhiều tiểu đội, lao thẳng tới ranh giới khế ước trấn thạch trận.
Bình Tây thành cũng không chịu thua kém, cũng phái nhiều đoàn nhân mã ra chống đỡ, tấn công trực diện.
Đông Quách Lâm chính là thủ lĩnh một đội trong số đó, hắn phong Đoàn Vân Thiết làm Phó Thống Lĩnh, dẫn theo tổng cộng mười vị Tôn Chủ trong đó có cả Đoàn Vô Huyết cùng nhau tiến tới một khối trấn thạch bên cạnh.
Lớp bảo vệ bên ngoài khối trấn thạch này đã sắp bị phá vỡ, Đông Quách Lâm đi trước một bước, triệu hoán triệu hoàn thú hệ Thổ ầm ầm lao tới húc bay toàn bộ đối phương.
Đoàn Vân Thiết theo sát mà lên, mấy người Đoàn Vô Huyết cũng triệu hoán tất cả các triệu hoàn thú ra, trong nháy mắt một trận đại chiến bùng phát.
Ở gần đó, đội quân Dạ Kiêu Hùng đang cùng với đội quân của ba vị Vương Giả đánh nhau đến bất phân thắng bại.
"Ầm."
Dạ Kiêu Hùng tập hợp mọi người tung một chưởng kinh hoàng, một lúc thổi bay hơn phân nửa lực lượng nhân mã đối phương. Thủ lĩnh đối phương sầm mặt lại: "Rút lui!"
"Chạy đâu cho thoát!" Dạ Kiêu Hùng dẫn đội quân đuổi theo.
Nhưng khí thế hung hăng truy đuổi của Dạ Kiêu Hùng chưa được bao lâu, thì đột nhiên đội quân kia lại quay ngược trở lại, từ phía sau đám người Đông Quách Lâm đánh tới, thế gọng kìm công kích trước sau, vốn dĩ đuổi bắt đám người Dạ Kiêu Hùng nhưng lại không thấy.
Đối phương có tới tám tên Vương Giả, cũng đều là cấp bậc đỉnh phong. Triệu hoán thú sức mạnh cuồng bạo ầm ầm lao đến dường như muốn tiêu diệt toàn bộ Tôn Chủ của Đoàn Vô Huyết.
Đoàn Vô Huyết miệng thổ huyết: "Tại sao lại như vậy?"
"Là cạm bẫy, lập tức gọi chi viện." Đông Quách Lâm lập tức tập hợp nhân mã bày ra thế trận phòng ngự, truyền âm cho Dạ Kiêu Hùng.
Theo lý Dạ Kiêu Hùng truy đuổi, cho dù bọn họ bị đối phương dụ dắt đi lòng vòng chăng nữa, thì cũng chỉ ở gần đây, rất nhanh có thể chạy tới ứng cứu. Nhưng Đông Quách Lâm đã truyền âm nửa ngày rồi mà hắn vẫn chậm trễ không chút động tĩnh gì, Dạ Kiêu Hùng cũng không niệm tình hắn ta.
"Hay bị bao vây rồi?" Đông Quách Lâm thần sắc ưu sầu tự nhủ, chỉ có thể lại truyền âm cho những người khác trên chiến trường, có điều những đội quân kia đều đang chiến đấu kịch liệt, khoảng cách rất xa, cũng chẳng hi vọng gì đến việc bọn họ tới cứu viện.
Vương Giả đối phương bắt đầu tấn công mãnh liệt Tôn Chủ bọn họ, muốn tiêu diệt toàn bộ tiểu đội này trước, Đông Quách Lâm và đám người Đoàn Vân Thiết liều mạng bảo vệ mọi người, vừa công vừa thủ, tìm cơ hội đột phá vòng vây.