Trong sân đã là một mảnh hỗn độn, đám người Phục Mãn và thủ vệ đánh nhau túi bụi, hai bên cũng không có dư lực tới đây giúp một tay, Bạch Vũ và Lệnh Hồ Hùng một chọi một không ai nhường ai.
Bạch Vũ lập tức lui về phía sau, Tiểu Thanh lập tức phun ra một tường lửa Bạo Liệt, ba con hồ ly không hề sợ hãi xông qua tường lửa, đâm đầu chống lại móng nhọn của Tiểu Bạch. Bạo Kích gây thương tổn, hồ ly cấp 5 lập tức bị Tiểu Bạch đánh cho hấp hối, gần như hao hết sức chịu đựng.
Tiểu Thanh nhân cơ hội vẩy ra mưa lửa đầy trời, vây khốn hai con hồ ly còn dư lại.
Triệu Hoán Thú hai bên dây dưa kịch liệt, Lệnh Hồ Hùng kinh hồn bạt vía không ngừng chỉ huy, Bạch Vũ bỏ hai con Triệu Hoán Thú lại, đột nhiên đến trước mặt ông ta.
Ngọn lửa nóng bỏng nhiễm đỏ hai mắt Lệnh Hồ Hùng, cả khuôn mặt Lệnh Hồ Hùng cũng trắng bệch không còn một chút máu. Nếu như là bình thường, ông ta tiện tay vung một đạo Thủy Đao là có thể hóa giải, nhưng là bây giờ ông ta bị trúng độc, ông ta không thể làm được.
Ông ta hoảng hốt muốn bỏ trốn, dựa vào thân thủ Linh Chủ của ông ta, vốn sẽ có thể tránh thoát rất đơn giản, nhưng cả người đau nhức khiến cho hành động của ông ta chậm lại.
Lưu Hỏa hơi lệch qua một bên, nặng nề đánh vào trên vai ông ta.
Nhất thời, Lệnh Hồ Hùng cảm thấy cả bả vai cũng vỡ nát, nửa người như lâm vào trong lửa. Ông ta xoay người, tức giận nhào qua Bạch Vũ: "Bạch Vũ, nếu Bản Vực Chủ chết, cũng phải kéo ngươi theo làm đệm lưng!"
Sau lưng, đột nhiên hai con hồ ly cũng phát điên, một con giết chết Tiểu Bạch, xông thẳng về phía này, hơn mười đạo Thủy Đao và thủy triều cuồn cuộn mãnh liệt không được ngăn chặn đập về phía nàng.
Phục Mãn thấy thế, hét lớn một tiếng: "Vực Chủ, chạy mau!"
Thật ra Bạch Vũ muốn đi, nhưng nếu bây giờ tránh đi, Lệnh Hồ Hùng sẽ có thể lập tức tụ hợp lại cùng với Triệu Hoán Thú của ông ta, lượn mấy vòng thì có thể thuận lợi chạy trốn, nếu lần này bỏ qua cơ hội giết ông ta, muốn giết ông ta cũng không biết đến lúc nào.
Bỏ qua cho Lệnh Hồ Hùng không khác nào thả hổ về núi, vô cùng hậu hoạn.
Cho nên, vẫn nên giết chết thì tốt hơn!
Sau khi Bạch Vũ hạ quyết định, lập tức đánh ra một chưởng Phách Thiên Liệt, quả quyết giết chết Lệnh Hồ Hùng.
Triệu Hoán Thú của ông ta cũng biến mất trong nháy mắt, nhưng linh thuật bay vụt đến như mưa không hề biến mất, vào lúc nàng giết chết Lệnh Hồ Hùng đã đến sau lưng nàng trong nháy mắt.
Một tiếng hót cao ngạo phá vỡ chân trời, nháy mắt Tiểu Thanh xuất hiện sau lưng Bạch Vũ, phun ra ba tường lửa, đánh tan hơn một nửa linh thuật.
Linh thuật của Triệu Hoán Thú cấp 5 thật sự xuyên thủng qua hơn mười linh thuật tường lửa, tan mất hơn một nửa, nhưng linh thuật của Triệu Hoán Thú cấp 5 không dễ dàng hóa giải như vậy, linh thuật còn dư lại vẫn tiêu diệt Tiểu Thanh, đánh trúng Bạch Vũ.
Bạch Vũ sớm đã có chuẩn bị, bị linh thuật xuyên qua khiến thân thể bị thương không nhẹ, nhưng bảo vệ được tính mạng, vết máu đỏ tươi thấm ra ngực của nàng, giống như đóa hoa đỏ sẫm.
Bạch Vũ ho khan mấy tiếng, khóe miệng còn lưu lại vài vết máu đỏ sẫm, cố hết sức đứng lên, lạnh lùng nhìn mọi người trong viện.
Thủ vệ giữ cửa thấy thi thể Lệnh Hồ Hùng không còn hình dạng, tất cả đều sợ ngây người. Một giây kế tiếp, Bạch Vũ phát ra tín hiệu, Thành chủ mai phục ở các cứ điểm biết được một chút về Lệnh Hồ Hùng, Phủ Vực Chủ đại loạn, lập tức xuất thủ tấn công.
Nhất thời, Vực Thanh Phong một mảnh hỗn loạn, nhưng vì quân đã mất tướng, cũng không có viện binh để triệu tập giúp đỡ, chưa tới một canh giờ, tất cả vị trí mấu chốt của Vực Thanh Phong đều bị chiếm lĩnh.
Đệ tử của Vực Thanh Phong, người chết, người trốn, Bạch Vũ cũng không mạnh mẽ ép bức bọn họ, không cho người đuổi theo.
Đợi đến lúc trời sáng, tin tức Vực Thanh Phong hoàn toàn đổi chủ liền truyền khắp Đại Lục Thanh Mộc.