Bạch Vũ hoàn toàn không thấy rõ tình huống bên trong bão cát, nhưng nàng một chút cũng không lùi, trong nháy mắt, ở trong bão cát thổi quét sai khiến cho tiểu Thanh phóng ra Bạo Liệt Lưu Hỏa.
Một lực lượng khủng bố nóng cháy như mặt trời phun trào ra, Lưu Hỏa xé rách không trung hung hăng nện về hướng trung tâm bão cát, ngọn lửa ở trong bão cát kịch liệt khuếch tán ra, ngọn lửa cùng bụi mù đan vào cùng một chỗ, khí thế như nước lũ khiến kẻ khác hít thở không thông.
Sa Hoằng cảm thấy khiếp sợ với phản ứng cực nhanh của Bạch Vũ, thời điểm bị bão cát che đậy tầm nhìn lập tức công kích trung tâm bão cát, làm cho hắn không thể từ trong cát bụi che dấu để đánh lén, còn bị phạm vi công kích của Bạo Liệt Lưu Hỏa bao trùm.
Sức chịu đựng của Kim Cương Nộ Viên nháy mắt mất hơn phân nửa, toàn bộ da lông bị tổn thương.
Nhưng Sa Hoằng đã thân kinh bách chiến ( Trăm trận trăm thắng, đánh đâu thắng đấy), nhanh chóng ẩn náu vào bên trong cát bụi hỏa diễm, tìm cơ hội. Linh thuật bị động của Kim Cương Nộ Viên là Minh Đồng (mắt sáng), cho dù ở trong cát bụi đầy trời cũng có thể nhìn thấy rõ bốn phía, nhưng ngọn lửa của tiểu Thanh lại xông lên khiến đầu óc của nó có chút choáng váng.
Bạch Vũ cũng bị bao phủ trong cát bụi. Thật cẩn thận tránh né, hai bên liền dây dưa như vậy.
Sa Hoằng vài lần tìm được Bạch Vũ, mỗi lần đều làm tiêu trừ không ít sức chịu đựng của tiểu Thanh, nhưng Bạch Vũ dường như cũng không muốn cùng hắn chính diện quyết đấu, gặp liền bỏ chạy. Không bao lâu, Kim Cương Nộ Viên kêu lên một tiếng, buồn bã ỉu xìu ngồi dưới đất. Liếm liếm miệng vết thương của mình.
Trong lòng Sa Hoằng lộp bộp một chút. Thì ra là thế, ngọn lửa của tiểu Thanh có lực nóng, khiến cho miệng vết thương của Kim Cương Nộ Viên không ngừng chuyển biến xấu, sức chịu đựng giảm xuống.
Sa Hoằng quyết định tốc chiến tốc thắng, mang theo Kim Cương Nộ Viên tiến đến nơi ngọn lửa nồng đậm nhất. Hỏa Diễm chớp lên, Kim Cương Nộ Viên nhìn thấy tiểu Thanh đang bay lượn bên trong Hỏa Diễm, một chưởng chụp qua.
Tiểu Thanh lần này không trốn, đón nhận một chưởng của Kim Cương Nộ Viên, bị chưởng lực đánh vào, vài cọng lông chim rơi ra, lực phòng ngự yếu ớt khiến cho nó bị tổn thất năm thành, còn sót lại chưa đến hai thành. Nhưng ngọn lửa của nó lại vung toàn bộ lên người Kim Cương Nộ Viên.
Kim Cương Nộ Viên nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể cao lớn lắc lư một trận rồi té ầm trên mặt đất, kêu rên không thể đứng dậy.
Sa Hoằng vẻ mặt khiếp sợ, sức chịu đựng của Kim Cương Nộ Viên chỉ còn lại một chút, chỉ sợ chỉ cần bị thương một chút nữa thôi sẽ tan thành mây khói! Là do vận khí của hắn tốt? Hay là nói. . . . . . Căn bản Bạch Vũ đã tính toán tốt?
Rõ ràng đã đoán được sức chịu đựng của Kim Cương Nộ Viên, tính toán khả năng gây ra thương tổn của Bạo Liệt Lưu Hỏa, lại đánh ra một kích cuối cùng, khiến cho Kim Cương Nộ Viên mất đi sức chiến đấu, còn tránh cho hắn không bị thương linh mạch. Cái này cũng có thể làm được sao?
Sa Hoằng thần sắc phức tạp nhìn về phía Bạch Vũ. Bạch Vũ không hề công kích, hiển nhiên tình trạng bây giờ của Kim Cương Nộ Viên đã nằm trong dự kiến của nàng.
Bụi mù đã dần dần tán đi, Nhạc Kỳ Nhân ở rất xa nhìn thấy Kim Cương Nộ Viên ngã dưới mặt đất, hoảng sợ, "Trời ạ, Sa Hoằng ca ca thế mà phải chịu thua!"
Sa Hoằng cười khổ, hắn không phải là phải chịu thua, mà là đã thua.
"Sa Hoằng ca ca, muội đến giúp huynh!" Nhạc Kỳ Nhân nhấc chân vọt vào trong vòng chiến.
Bị tình huống trước mắt làm khiếp sợ hơn nửa ngày, vẻ mặt mọi người lúc này đã hoàn toàn rớt mộng, đây là tình huống gì, không phải là khiêu chiến một chọi một sao, Quận chúa chạy tới xem náo nhiệt làm gì?
Triệu hoán thú của Nhạc Kỳ Nhân là một con Hoàng Kim Thứ Vị (con nhím), một viên tròn thập phần đáng yêu, tuy rằng không phải là Triệu hoán thú đặc biệt gì, nhưng con Hoàng Kim Thứ Vị này có tư chất cực kỳ cao, đạt tới 8 điểm, là một con Cực phẩm Triệu hoán thú!
"Lợi Thứ (Gai nhọn sắc bén)!" Nhạc Kỳ Nhân gọi ra Thứ Vị lập tức ra trận, những cái gai dài sắc nhọn như ám khí rậm rạp bắn về phía tiểu Thanh.
Bạch Vũ cũng không né tránh, bảo tiểu Thanh trực tiếp phun ra một đạo Lưu Hỏa liều mạng cùng Hoàng Kim Thứ Vị.
Hoàng Kim Thứ Vị xông lên chưa đến nửa giờ liền quang vinh hy sinh, tiểu Thanh cũng tiêu hao hết sức chịu đựng còn lại. Hai người Bạch Vũ cùng Nhạc Kỳ Nhân cuối cùng cũng lưỡng bại câu thương (hai bên cùng thiệt hại) kết thúc.