Nếu Tả Khưu Lan có thể thừa kế Vô Trần Cung, trở thành người tiếp theo nhậm chức Cung chủ, Viêm Vũ Đế Quốc ở trên Vân Vũ Thần Châu tuyệt đối sẽ là bá chủ, một Vô Trần Cung chủ xuất phát từ một bổn quốc, chỗ tốt có thể mang đến không cần nói cũng biết.
Ngũ quốc đối với việc này đều rất rõ ràng, cho nên Đại hội săn bắn lần này, các quốc gia vì thắng lợi tuyệt đối sẽ không tiếc trả giá tất cả. Lúc này, các đại thần Viêm Võ Đế Quốc muốn liên hôn cũng không có gì đáng trách.
"Phụ vương ngươi có ý gì không?" Bạch Vũ hỏi.
Viêm Hạo Thiên lắc đầu: "Ngay cả một lời nhắn ông ấy cũng chưa nhắn cho ta, ta nào có biết cái gì."
"Vậy tại sao ngươi có thể khẳng định ông ấy thật sự muốn kết hôn với sư phụ ta?" Bạch Vũ hỏi lại.
Viêm Hạo Thiên trầm mặc một lúc, không được tự nhiên nói: "Lúc Phụ vương ta còn trẻ từng bị người ám sát ở Bắc La, được một nữ tử cứu. Ông ấy dưỡng thương ở Bắc La ròng rã một năm, cô nương kia liền chiếu cố ông ấy một năm, sau lại vì tranh giành ngôi vị Hoàng đế Viêm Võ, lúc ông ấy trở về lại không thể dẫn cô nương kia về. Sau khi ông ấy ngồi lên trên Đế vị, vẫn mãi không nguyện lấy thê. Cuối cùng bị Hoàng nãi nãi làm cho không còn biện pháp, mới cưới mẹ ta làm Hoàng hậu. Mẹ ta sinh hạ ta xong liền rong huyết qua đời, một mình ông ấy nuôi ta khôn lớn, không chạm qua nữ nhân khác nữa."
"Ý ngươi nói nữ tử cứu Viêm Võ Đế là sư phụ ta?" Bạch Vũ nhớ tới Bạch Tử Quỳnh có nói qua vị bằng hữu đưa cho bà ấy Du Linh Thảo 3000 năm, hẳn là Viêm Võ Đế, khó trách mỗi lần sư phụ nhìn thấy gốc cây Du Linh Thảo kia đều đa cảm, ngây ngốc.
"Hiện tại xem ra khẳng định chính là như vậy." Viêm Hạo Thiên lo lắng nhíu mày: "Bản thân ta không cần cha ta lấy ai khác, ta chỉ hi vọng ông ấy có thể sống dễ chịu một chút, ông ấy đợi sư phụ ngươi nhiều năm như vậy, mới tốt hơn một chút lại không dễ dàng có cơ hội lấy bà ấy."
Đúng là rất vất vả, trước kia sư phụ là Quốc sư Bắc La, còn bị người khế ước, có như thế nào thì Viêm Vũ Đế cũng không thể lấy Quốc sư của một quốc gia khác về.
Bạch Vũ âm thầm thở dài. Nếu sư phụ đã đồng ý gả, hẳn là vẫn còn rất thích Viêm Võ Đế, đáng tiếc lần này muốn như ý nguyện vẫn không dễ dàng, không biết sư phụ có biết chuyện Viêm Võ Đế Quốc muốn liên hôn hay không.
Hiện tại Bạch Vũ liền ngóng trông Quân chủ Ngũ quốc mau chóng đến đây, để cho nàng có thể nhanh chóng nhìn thấy sư phụ, hỏi rõ ràng một chút.Rất nhanh, Quốc Quân Ngũ quốc đã dắt gia quyến tới Vô Trần Cung, dựa theo lệ thường, Cung chủ Vô Trần Cung cử hành Yến tửu long trọng nghênh đón bọn họ, tứ đại trưởng lão, Đường chủ cùng với các Đỉnh chủ, toàn bộ đều tham gia tiếp khách.
Trên Chủ Phong (ngọn núi chính) trở nên vô cùng huyên náo, đề phòng cũng sâm nghiêm hơn so với trước kia.
Bạch Vũ và Viêm Hạo Thiên, Nhạc Kỳ Nhân chạy tới Chủ Phong, quả nhiên nhìn thấy Bạch Tử Quỳnh. Viêm Vũ Đế dẫn bà đến, còn nắm tay bà không buông, nhưng Trưởng công chúa Tây Trần cũng tới, còn đi theo bên cạnh Viêm Võ Đế.
Bạch Vũ phát hỏa lớn, trừng mắt nhìn Viêm Hạo Thiên: "Cha ngươi có ý gì? Muốn lấy cả hai người?"
Viêm Hạo Thiên rất vô tội giật nhẹ khóe miệng: "Ngươi đừng nhìn ta, ta cũng không rõ ràng."
"Nhanh chút đi hỏi rõ ràng, ta cũng không muốn sư phụ ta gả cho một nam nhân cặn bã!"
"Này, tốt xấu gì cũng là Phụ vương của ta!" Gân xanh trên khóe mắt Viêm Hạo Thiên giật giật.
"Cha ngươi và ngươi giống nhau, đều là ăn trong bát nhìn trong nồi, hoa tâm muốn chết." Nhạc Kỳ Nhân rất không khách khí chen vào nói.
Mặt Viêm Hạo Thiên đen như đáy nồi, căm tức, run rẩy nhìn Nhạc Kỳ Nhân: "Ta hoa tâm khi nào? Đoạn thời gian này không phải ta đây đều ở cùng một chỗ với ngươi sao?"
Bạch Vũ: "......" Giống như đã biết sự thật gì đó khủng khiếp.
Thừa dịp Yến tửu còn chưa bắt đầu, ba người cùng đi đến cửa Chủ Điện, muốn đi vào nói nói mấy câu, nhưng đệ tử trông coi lại rất không kiên nhẫn đuổi bọn họ đi.