Trong mộng, nàng mặc váy xa tanh mỏng mềm mại đẹp đẽ quý giá, một cái xích đu bên trong hoa viên thật lớn nhẹ nhàng lay động, làn váy phiêu dật sau người bay bay, giống như hồ điệp nhảy múa.
"Công chúa, ngày còn rất dài, chơi một lát rồi trở về được không?" Một nữ tử mặc quần áo hoa lệ đứng phía sau, khuôn mặt dịu dàng, giống như mẫu thân ôn nhu nhỏ nhẹ nhắc nhở nàng.
"Ta còn muốn chơi một lúc nữa." Bạch Vũ không vui mở miệng, con ngươi đáng yêu xinh đẹp nhấp nháy, lông mi dày mịn như nhung, giống như búp bê tinh xảo chớp động.
Xa xa, đột nhiên một bóng người giống như sao băng xẹt qua, hướng phương hướng hoa viên rơi xuống.
Bạch Vũ hoảng sợ, nghĩ đến chính mình hoa mắt: "Cô cô, ngươi có nhìn thấy cái gì rơi xuống không?"
"Đồ vật? Cái gì vậy?" Cô cô mạc danh kỳ diệu.
"Nga, không có gì. Ngươi nếu có việc cứ đi trước đi, ta một lát nữa sẽ về." Bạch Vũ hàm hồ che dấu.
"Vậy được rồi, người nhớ rõ phải trở về sớm một chút." Cô cô lại dặn dò một câu mới rời đi.
Cô cô vừa đi, Bạch Vũ lập tức chạy về hướng bóng người rơi xuống, ở phía góc Tây Bắc của hoa viên, phía sau ngọn núi Sáng Thế Thần Điện.
Ở nơi này, Bạch Vũ quả nhiên nhặt được một thiếu niên tuấn mỹ, đúng là Dạ Quân Mạc! Dung nhan yêu nghiệt của hắn hơi trắng bệch, hai tròng mắt nhắm chặt, ngũ quan thâm thúy, hai bên chân mày còn có một hoa văn ma quái yêu dị, tôn quý, tao nhã, tuấn dật xuất trần, phong hoa tuyệt đại, tựa hồ tất cả từ ngữ tốt đẹp đều có thể hình dung trên người của hắn.
Bạch Vũ lần đầu tiên nhìn thấy nam tử tuấn mỹ như vậy, hít một ngụm khí: "Nguyên lai còn có người có bộ dáng tốt như vậy, so với Thượng Quan Vân Trần ca ca còn đẹp hơn!"
Dạ Quân Mạc trên người vết máu loang lổ, còn có không ít ngoại thương, bề ngoài giống như bị linh lực phong ấn.
"Đây là đánh nhau sao? Uy, tỉnh tỉnh, ngươi sao lại chạy đến hoa viên?" Bạch Vũ lấy tay chọt vào mũi Dạ Quân Mạc, dùng sức đẩy đẩy.
Dạ Quân Mạc nhíu đầu mày, hôn mê bất tỉnh.
Bạch Vũ nhìn bốn phía, ngọn núi này nàng thường xuyên đến chơi, phi thường quen thuộc, trên núi có rất nhiều cây cỏ che phủ hang động.
Bạch Vũ tìm một cái hang ổ gấu chó dùng để ngủ đông kéo hắn đi vào, rất xa trông thấy có vài người đang hướng bên này đi tới, đi đầu chính là một thiếu niên anh tuấn tiêu sái, khí vũ hiên ngang, đôi mắt xinh đẹp sắc bén, cả người giống như một thanh bảo kiếm rút ra khỏi vỏ, nhuệ khí bức người.
Bạch Vũ lập tức đi ra sơn động nghênh đón, dùng thân thể ngăn trở tầm mắt bọn họ: "Thượng Quan Vân Trần ca ca, huynh sao lại rảnh rỗi đến đi dạo ở hoa viên?"
Thượng Quan Vân Trần mỉm cười, trong tươi cười lộ ra ngạo nghễ, tự cao tự đại: "Bạch Vũ, huynh là Đường chủ của Thần điện, nào có thời gian rảnh đi dạo ở hoa viên? Là do có thích khách của Ám Dạ Đế Quốc xông vào, ta mới đi điều tra. Muội có phát hiện ra người nào khả nghi không?"
"Người khả nghi?" Bạch Vũ nghiêng đầu, con mắt sáng ngời vòng vo một chút: "Không có, muội cảm thấy huynh nên đến phụ cận Thần điện tìm thử đi."
"Nói cũng đúng." Thượng Quan Vân Trần trầm ngâm một hồi, mang theo người ly khai.
Bạch Vũ trở lại trong sơn động, Dạ Quân Mạc đã tỉnh lại, nhưng lại giãy dụa muốn đứng dậy.
Bạch Vũ một tay đè hắn lại: "Đừng nhúc nhích, ngươi bị thương."
Dạ Quân Mạc nâng mắt, một đôi con ngươi tuyệt sắc lạnh như băng nhìn nàng, con ngươi đen tinh khiết giống như hắc bảo thạch độc nhất vô nhị, lóe ra quang mang lạnh lùng nghiêm nghị như đao, Bạch Vũ vừa thấy liền thích.
"Ánh mắt của ngươi thật khá!" Bạch Vũ tiến đến trước mặt hắn, cả người cơ hồ nằm bò lên người hắn.
Dạ Quân Mạc tựa vào vách tường, bị Bạch Vũ ép tới không thể động đậy, mâu quang lãnh liệt như băng đao Tam cửu thiên nhìn Bạch Vũ gần trong gang tấc: "Ngươi muốn thế nào?"