Ám Lân lại không nhận: "Người đã làm gì?"
"Ta giết Linh Vương."
Ám Lân lại không hề giật mình: "Ông ta sớm đáng chết, nhưng người đừng nói với ta, người chỉ tạm thời nảy ra ý định giết chết ông ta, không che dấu gì hết."
"Chỉ là tạm thời nảy ra ý định." Dạ Quân Mạc bình tĩnh nói: "Bây giờ, cữu cữu của ta cũng đã phát hiện."
"..."
"Chăm sóc nàng cho tốt, nếu như ta không trở lại, đưa nàng rời đi." Dạ Quân Mạc mở mật thất tẩm cung ra, đẩy cả Bạch Vũ và Ám Lân vào.
"Chẳng lẽ người vì một nữ nhân như vậy mà giết Linh Vương sao?" Ám Lân muốn gọi Dạ Quân Mạc lại, nhưng cửa mật thất cũng đã đóng lại.
Dạ Quân Mạc đi ra khỏi tẩm cung, liền nhìn thấy sắc mặt cữu cữu Dạ Vương lạnh băng đứng ở bên ngoài, phía sau là hơn mười đệ tử quan trọng của Dạ gia, đều không vui nhìn chằm chằm Dạ Quân Mạc.
"Đi theo ta đến Từ Đường!" Dạ Vương hung dữ bỏ lại một câu, xoay người rời đi.
Vẻ mặt Dạ Quân Mạc không thay đổi, yên lặng theo sau Dạ Vương đi đến Từ Đường.
Từ Đường Vương Thất Dạ gia rất lớn, cũng không âm u, nền gạch lạnh băng, bóng loáng, đá cẩm thạch tối đen như mực, ngay cả mấy hàng linh vị được cung phụng ở trên đài cao cũng khiến cho lòng người phát lạnh, khắp nơi đều tỏa ra lạnh lẽo thấu xương.
"Quỳ xuống." Dạ Vương lạnh lùng nói.
Dạ Quân Mạc nhấc vạt áo lên, giống như thường ngày quỳ gối trên mặt đất lạnh thấu xương, thả vạt áo xuống.
"Thấy linh vị phía trên không? Phụ mẫu của ngươi, trưởng bối của ngươi, tất cả đều ở phía trên! Ngươi đã đến bao nhiêu lần? Tại sao lại khiến cho ta thất vọng? Ta vốn nghĩ rằng ngươi có chí nguyện của Quân Vương, sẽ thừa kế Ám Dạ Đế Quốc, nhưng ngươi đã làm gì? Cánh cứng rắn rồi, lại dám giết Linh Vương?" Dạ Vương nhấc tay vung cái roi thô nhám, xù xì lên hung hăng quất vào trên người Dạ Quân Mạc.
Bạch Vũ rất vất vả mới giúp chữa xong tất cả những vết thương cũ sau lưng hắn, bây giờ lại xuất hiện thêm một vết thương thật sâu.
"Nói, tại sao ngươi giết ông ta?"
Dạ Quân Mạc yên lặng.
Dạ Vương tức giận vung một roi: "Ngươi cho rằng ngươi không nói ta cũng không biết sao? Bởi vì nữ tử kia! Trước khi Linh Vương chết đã truyền âm cho ta, nói ông ta phát hiện ra công chúa của Sáng Thế Thần Điện, nhưng khi ta đến nơi thì ông ta đã chết!"
Vẻ mặt Dạ Quân Mạc không sợ sóng lớn, bình tĩnh giống nghe không hiểu Dạ Vương đang nói cái gì.
Bình tĩnh như vậy lại khiến cho Dạ Vương càng thêm nổi nóng, roi da chứa linh khí bất chấp quất vào trên người Dạ Quân Mạc, mỗi một roi đều gần như muốn chém hắn thành hai khúc: "Nói, Bạch Vũ ở đâu? Ngươi thân là Quân Vương của Ám Dạ Đế Quốc, lại bảo vệ Bạch Vũ, ngươi quả thật là tên khốn! Ngươi chết cũng có lỗi với phụ mẫu ngươi! Nói mau! Nàng ta ở đâu?"
Một dòng máu từ khóe miệng Dạ Quân Mạc chảy xuống, mất máu quá nhiều khiến cho khuôn mặt tuấn mỹ của hắn bắt đầu trắng bệch, thân thể lảo đảo muốn ngã, gắt gao chống đỡ để không ngã xuống.
Dạ Vương lại không có ý định dừng lại.
Bạch Vũ đến Ám Dạ Đế Quốc, đây là cơ hội cực tốt! Nhưng cơ hội ngàn năm có một này lại bị Dạ Quân Mạc bỏ qua, làm sao Dạ Vương có thể không giận.
Tiếng roi da vung lên rơi rành mạch vào trong tai Ám Ưng và Ám Lang ở bên ngoài Từ Đường.
"Để ta đi! Dạ Vương muốn đánh chết công tử sao? Ngay cả sức lực công tử cũng không còn, tại sao Dạ Vương còn không dừng?" Ám Lang gấp đến mù quáng, thỉnh thoảng tìm cơ hội nhìn vào bên trong.
"Chỉ sợ lần này công tử có phiền phức lớn, nếu như người không nói, có thể Dạ Vương sẽ thật sự đánh chết người!" Ám Ưng cũng gấp gáp, hận không thể vọt vào Từ Đường bổ cho Dạ Vương một đao, đáng tiếc dù hắn có thể vọt vào thì cũng là Dạ Vương bổ hắn.
"Ngươi nói có phải công tử bị ngốc hay không? Người nói ra thì không phải là tốt rồi sao? Không bằng để ta đi nói, tùy tiện nói bừa một chuyện, Dạ Vương lại không biết thật giả." Ám Lang nghiêng đầu vọt vào Từ Đường.