Bộ dạng Nam Môn Tư giống như nghe thấy mà khiếp sợ: "Làm sao có thể? Người là nói hộ pháp Ám Lân hắn... có thể sẽ thừa dịp Thánh Quân bị thương mà làm chút gì sao?"
"Không cho ta gặp Thánh Quân, không phải cực kỳ rõ ràng sao?" Mặt Dạ Vương âm nghiêm, đã mơ mộng ra một đống chuyện về Ám Lân mưu đồ hiểm ác.
Không trách ông ta sẽ nghĩ như vậy, ông ta vẫn luôn không có thiện cảm gì với Ám Lân, Ám Ưng lớn lên từ nhỏ với Dạ Quân Mạc, bởi vì Dạ Quân Mạc càng coi trọng bọn họ hơn ông ta.
Cả Ám Dạ Đế Quốc đều biết, bốn người bọn họ mới chính là tâm phúc của Dạ Quân Mạc, về phần ông ta và mấy vị Vương khác, đó là Dạ Quân Mạc phong để trấn giữ chung quanh Ám Dạ Đế Quốc.
Ở trong mắt Dạ Quân Mạc, bản thân ông ta làm cữu cữu cũng không cao hơn chỗ nào với bốn vị Vương khác.
Lần này ông ta dẫn theo người đến Đại lục Hiên Thổ, nhưng toàn bộ người bên cạnh Dạ Quân Mạc đều là Ám Lân và Ám Ưng sắp xếp, ám vệ lại càng là một tay Ám Lân dạy dỗ, người của ông ta bị bài xích ở bên ngoài, cũng như ông ta, đều đã rất khó nhìn thấy Dạ Quân Mạc.
Loại tình huống này, một khi Dạ Quân Mạc có chuyện, trên thực tế quyền lợi Ám Dạ Đế Quốc đã bị Ám Lân nắm giữ.
"Không được, vẫn nên nghĩ cách gặp Thánh Quân một lần, làm rõ ràng tình huống của Thánh Quân." Dạ Vương nắm chặt quả đấm, nhìn về phía Nam Môn Tư: "Nếu bây giờ Thánh Quân bị thương, ngươi nghĩ cách đi gặp hắn. Cẩn thận một chút, đừng xông vào giống như tỷ tỷ ngươi."
Nam Môn Tĩnh coi như triệt để xong rồi, bị Dạ Quân Mạc lộ ra chán ghét, không ai sẽ ngu ngốc đưa nàng ta đến trước mặt để chướng mắt Dạ Quân Mạc nữa, Nam Môn Tư thật sự còn có thể cố gắng một lần nữa.
"Vâng. Dạ Vương yên tâm đi, ta có chừng mực." Nam Môn Tư cười xinh đẹp, đáy mắt thoáng hiện lên tự tin ngạo nghễ.
Nam Môn Tư quả thật có chừng mực hơn Nam Môn Tĩnh, nàng ta một không xông vào, hai không lén lút đi vào, mà là làm điểm tâm quang minh chính đại đi gặp Thánh Quân.
Đương nhiên Ám Ưng sẽ ngăn lại, nhưng Nam Môn Tư lại không có tí ti tức giận, chỉ là không đi, toàn bộ quá trình vẫn duy trì mỉm cười cầu xin Ám Ưng để cho nàng ta đi vào.
Ám Ưng chưa bao giờ biết một nữ nhân lại có thể nói như vậy, nói liên tục hơn hai giờ vẫn không có tí ti tư thế chuẩn bị rời đi, Ám Ưng cảm thấy não chính mình sắp nổ tung.
Nhưng người ta lại không ra tay, ngươi cũng không thể sử dụng bạo lực, rốt cuộc cũng đều là đệ tử của Ám Dạ Đế Quốc.
Ngây ngốc nghe giọng nói êm tai của Nam Môn Tư, đầu Ám Ưng toát mồ hôi, thiếu chút nữa không chống đỡ được Nam Môn Tư cố tình truy hỏi.
Cũng may Ám Lân từng dặn dò hắn bất cứ ai tới cũng phải khăng khăng Thánh Quân chỉ kiệt sức mê man, không có trở ngại, qua năm sáu ngày sẽ tỉnh. Y thuật của Bạch Vũ cao siêu, đang trị liệu cho Thánh Quân, không thể quấy rầy.
Nam Môn Tư thấy không hỏi ra được gì, liền đưa điểm tâm bưng đến cho Ám Ưng, nhờ Ám Ưng đưa cho Dạ Quân Mạc, sau đó không kì kèo nữa mà rời đi.
Trái lại, Ám Ưng cầm một hộp điểm tâm lớn không biết nên làm cái gì bây giờ?
Đưa vào sao? Tình huống của Thánh Quân nguy cấp, tùy tiện đưa đồ vào có chút không quá an toàn, tuy nói Ám Ưng không thừa nhận Nam Môn Tư sẽ đần độn hạ thuốc gì đó trong điểm tâm, nhưng tóm lại là phiền phức, mà Thánh Quân còn "mê man" lại không ăn được.
Nhưng không đưa đi, dù gì cũng là một mảnh tâm ý của người ta, dù tệ như vậy cũng không thể giẫm đạp.
Cuối cùng, Ám Ưng kiểm tra điểm tâm một lần, xác nhận không có vấn đề, vẫn là đưa vào.