Bạch Vũ sẽ không ngu xuẩn đến mức đi kiếm một cái thiệp mời, cho dù dùng thiệp mời trà trộn vào được, đến trên đại lễ cũng sẽ bị người nhận ra, đến lúc đó chắc chắn sẽ ra tay. Nàng tới đây là để gặp Dạ Quân Mạc, không phải đến để làm hỏng đại lễ đăng cơ của hắn.
Quang minh chính đại đi vào là không thể được, Bạch Vũ nhắm vào một cầm cơ tên là Lục Cầm. Chỗ ăn chơi, ca múa lớn nhất Thành Ám Dạ tên là U Hiên Các, sau Tửu Yến của đại lễ đăng cơ, toàn bộ các cô nương biểu diễn ca múa đều là người của U Hiên Các.
Lục Cầm đúng là cái tên đứng đầu bảng U Hiên Các, sẽ một mình khảy một bản cho Thánh Quân ở trên Tửu Yến.
U Hiên Các ngàn dặn vạn dặn nàng ta phải biểu hiện thật tốt. Phải biết rằng vị Thánh Quân này còn trẻ tuổi, một nữ nhân bên người cũng đều không có. Nếu nàng ta có thể được Thánh Quân nhìn trúng, có thể trở thành nữ nhân của Thánh Quân! Nói thẳng ra là U Hiên Các chuẩn bị đưa nàng ta cho Thánh Quân.
Lục Cầm cũng xoa xoa tay, cười quyến rũ động lòng người.
Bạch Vũ nghe được, vẻ mặt lờ mờ, cái gì gọi là trở thành nữ nhân của Thánh Quân? Là giống như nàng ở bên cạnh Dạ Quân Mạc, có thể ôm Dạ Quân Mạc, có thể hôn hắn sao? Vừa nghĩ tới bên cạnh Dạ Quân Mạc sẽ nhiều ra thêm một nữ nhân, ghen tuông trong lòng Bạch Vũ mọc ra lan tràn, tâm bị tắc nghẹn muốn chết.
Có một mình nàng không đủ, vì sao phải muốn có nhiều người?
Bạch Vũ càng nghĩ tâm càng tắc nghẹn, sau đó trước lúc đại lễ đăng cơ đã đánh Lục Cầm ngất xỉu, mặc y phục của nàng ta và đeo cái khăn che mặt vào, ôm cầm (đàn) trà trộn vào đại lễ.
Đại lễ trang nghiêm mà cung kính, tuyên cáo uy nghi và khí phách bễ nghễ thiên hạ của Thánh Quân vô cùng khéo léo, nhưng quá trình thật sự là rất dài dòng, Bạch Vũ chờ ở phía sau đến mức buồn ngủ, mới có người đẩy đẩy nàng: "Đến ngươi. Không được mang khăn che mặt, mau lấy xuống, đi vào."
Người tới tay chân luống cuống lấy cái khăn che mặt của nàng xuống, đẩy mạnh nàng vào bên trong Đại Điện.
Bạch Vũ choáng váng đi đến trung ương Đại Điện, liếc mắt một cái liền thấy được Dạ Quân Mạc ngồi ở phía trên vương tọa.
Dạ Quân Mạc mặc một thân vương bào màu đen, khí thế vương giả hiển lộ vô cùng rõ ràng, cả người tỏa ra uy nghiêm và lạnh lùng thâm trầm, sợi tóc màu đen không bị trói buộc phiêu dật ở phía sau, Ma Văn tà mị bên lông mày làm cho gương mặt tuấn mỹ vô song của hắn càng tăng thêm một phần yêu nghiệt.
Hắn hạ mắt xuống, trong mắt là ánh sáng sóng nước mênh mông cướp đoạt lòng người, không chút để ý nhấp một ngụm rượu, căn bản không có nâng mắt nhìn cầm cơ ở trung ương Đại Điện.
Bạch Vũ hoa mắt, ánh mắt hận không thể dính ở trên người Dạ Quân Mạc, rất soái! Hôm nay Dạ Quân Mạc đặc biệt soái!
Đợi cho nàng phục hồi tinh thần lại, nhìn đến cầm ở trước mắt mới nhớ tới nàng tới đây là để đánh đàn .
Nhưng nàng cũng không am hiểu đối với đánh đàn một chút nào, nàng suy nghĩ nửa ngày mới nhớ tới một khúc chúc mừng đơn giản, khó khăn đánh đàn.
Khúc này giống như nước chảy thanh thúy, vui vẻ, dùng để đàn cũng là hợp với tình huống, nhưng vấn đề là khúc đàn này lung tung, lộn xộn, tiết tấu không đúng, tại sao mỗi đoạn đều sai trên bảy, tám âm phù (nốt nhạc) thế này?
Mọi người trên Tửu Yến không nói gì nhìn về phía Bạch Vũ, nhất thời bị mỹ mạo của Bạch Vũ làm cho sợ ngây người, khúc cái gì, tất cả đều quăng đến chân trời.
Dạ Quân Mạc nhìn thấy Bạch Vũ đến đánh đàn, suýt nữa đánh nghiêng ly rượu bên cạnh, bàn tay dưới tay áo dài rất nhanh đã yên lặng, cố gắng vẫn duy trì bình tĩnh, trên mặt không lộ ra chút biểu hiện nào.
Đàn xong một khúc, mọi người vỗ tay bùm bùm, tâm bị mê muội, trầm trồ khen ngợi.
Một đại thúc râu ria xồm xoàng ngồi trên ghế ở vị trí bên trái, híp mắt nhìn Bạch Vũ: "Vị mỹ nhân này là người mới do U Hiên Các huấn luyện sao? Từ trước cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, nói vậy vẫn còn là một con chim non sao?"
Bạch Vũ chớp mắt một chút, chim non là có ý gì? Là nói nàng vẫn là tiểu hài tử sao?
"Đi xuống!" Bỗng nhiên Dạ Quân Mạc lớn tiếng mệnh lệnh, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng đen đến mức có thể nhỏ ra mực nước.