Bọn họ biết, Dạ Quân Mạc không hề muốn kế thừa Ám Dạ Đế Quốc, người quá coi trọng tình cảm, vì công ơn nuôi dưỡng, thậm chí người không hề chống lại bất cứ hành động gì của Dạ Vương.
Ám Lân đã từng cảm thấy có lẽ Dạ Quân Mạc không thích hợp làm một Đế Vương, có lẽ người thích hợp với tự do tự tại, ngao du trời đất hơn.
Nhưng cho tới ngày hôm nay, Ám Lân mới phát hiện ra có lẽ chính mình đã sai rồi.
Không ai có thể nhìn thấu tâm tư của Dạ Quân Mạc, người ngấm ngầm chịu đựng cho tới ngày hôm nay chỉ vì người không muốn.
Ám Lân có một loại cảm giác, chỉ cần Dạ Quân Mạc muốn, thì người có thể đoạt được toàn bộ những gì người muốn. Chỉ cần người muốn, người có thể trở thành Đế Vương chân chính!
Không ai có thể thao túng quyết định của người.
"Bạch Vũ không hề ở trong chiếc xe kéo kia, đúng không?" Ánh mắt sâu thẳm của Dạ Quân Mạc nhìn Ám Lân, xẹt qua một thoáng nhàn nhạt rét lạnh.
Ám Lân chần chờ một lúc, gật gật đầu: "Chuyện công tử phân phó, sao ta có thể làm sai?"
Dạ Quân Mạc khẽ cười một tiếng, đẩy Ám Lang đỡ hắn ra, xoay người đi từng bước một đến trước mặt linh vị, ánh mắt thâm thúy đảo qua những bài vị u ám này: "Trở thành Ám Dạ Quân Vương, sẽ không ai có thể ngăn cản ta làm gì, đúng không?"
Hắn không hề muốn tiếp nhận Ám Dạ Đế Quốc, tiếp nhận ân oán của mấy thế hệ, từ nhỏ, hắn đã bị những thứ thù hận này ép đến không thở được, hắn vẫn mặc kệ Dạ Vương nắm Đế Quốc trong tay, chỉ vì không muốn đụng vào việc này. Nhưng loại ép buộc này sớm đã thành thói quen, hoàn toàn không tiếp nhận được gì.
Sự nhẫn nại của hắn đến ngày hôm nay đã hao hết, từ nay về sau, hắn muốn không ai có thể ngăn cản!
Hắn muốn giữ Bạch Vũ ở bên cạnh.
Hắn phải có đầy đủ tư cách đứng ở bên cạnh Bạch Vũ, phải có đầy đủ thực lực dọn sạch toàn bộ chướng ngại.
Nếu thích, hắn sẽ không buông tay, dù sao Bạch Vũ biết thân phận của hắn cũng không rời xa hắn, hắn có thể đoạt lại Bạch Vũ từ Sáng Thế Thần Điện.
Dạ Quân Mạc đứng ở trước linh vị nhìn thật lâu, bốn người Ám Lân, Ám Ưng, Ám Lang và Ám Hồ cực kỳ lo lắng đứng sau lưng hắn, mỗi lần Dạ Quân Mạc bị phạt, bốn người bọn họ đều đã nghĩ tất cả cách giúp Dạ Quân Mạc giải vây, sau đó lén lút chạy vào với Dạ Quân Mạc.
"Công tử, nếu không cứ băng bó trước đi, Ám Hồ đã cầm thuốc tới." Ám Lang cẩn thận kéo kéo băng gạc trong tay lên tiếng. Bởi vì số lần Dạ Quân Mạc bị thương quá nhiều, mỗi lần đều là Ám Lang phụ trách băng bó, nên đã luyện được kỹ thuật băng bó còn tốt hơn Y Sư.
"Đừng gọi ta là công tử, gọi ta là Thánh Quân." Dạ Quân Mạc nhàn nhạt nói.
Thân thể bốn người chấn động, vẻ mặt vui mừng khôn xiết, lập tức quỳ xuống bái kiến: "Thuộc hạ tham kiến Thánh Quân!"
Cuối cùng thì công tử của bọn họ cũng tính giành lại Ám Dạ Đế Quốc, giành lại thứ vốn thuộc về người, thật sự là quá không dễ dàng, bốn người thật sự muốn khóc, có loại ảo tưởng cuối cùng nhi tử (con trai) chính mình nuôi lớn lên cũng hiểu chuyện rồi.
"Sau đó Ám Hồ biến hóa thành Thánh Quân, thay người quỳ gối ở Từ Đường, rồi chúng ta dẫn người trở về chữa thương. Lần đó, vết thương của người cực kỳ nghiêm trọng, lại vẫn chậm trễ không chữa trị, kết quả phát sốt vào ngày hôm đó. Cho nên người không đi gặp ngươi, ngươi vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy ta." Ám Lân lạnh nhạt kết thúc.
Sau một lúc lâu, Bạch Vũ cũng không nói chuyện, quả nhiên người có quan hệ mật thiết với nàng, thiếu chút nữa Dạ Quân Mạc đã bị đánh chết vì nàng, bắt đầu từ ngày đó, hắn mới quyết định làm Ám Dạ Quân Vương chân chính.
Bạch Vũ đã sớm biết, hắn là vương giả trời sinh, sớm hay muộn cũng trở thành quân vương của thiên hạ, nhưng nàng có thể cảm nhận được, quyết định của Dạ Quân Mạc là vì nàng.
Đột nhiên Bạch Vũ đứng lên đi ra ngoài, suýt nữa kéo đổ cái bàn trước mặt.
Ám Lân sâu xa gọi nàng lại: "Bạch Vũ tiểu thư tính đi tìm Thánh Quân sao?"