Bọn họ nhìn hộp gỗ trên tay Bạch Vũ, khóe miệng đều rụt rụt, lại không bị bài xích, mắt tổ tiên bị mù sao? Có lẽ... có lẽ là có nguyên nhân khác?
Cho dù Bạch Vũ lấy được hộp gỗ ra, cũng chắc chắn không thể mở hộp. Lấy được lại không mở được, càng mất mặt.
Phượng Vương và Dạ Vương suy nghĩ xấu xa.
Bạch Vũ ôm hộp gỗ, cảm thấy có chút phỏng tay, bên trong giống như là có một ngọn lửa, nhiệt nóng đều xuyên thấu ra bên ngoài.
Dạ Quân Mạc sờ sờ hộp gỗ, thản nhiên nói: "Mở ra đi."
Hộp gỗ không bị khóa, Bạch Vũ dè dặt cẩn trọng mở nắp hộp ra.
Mọi người lập tức đi qua, duỗi thẳng cổ, nhìn chằm chằm hộp gỗ trong tay Bạch Vũ. Lại nhìn thấy hộp gỗ trong tay Bạch Vũ từ từ lộ ra một đường nhỏ, tỏa ra ánh sáng giống như ngân sa, dịu dàng yên tĩnh, giống như trong hộp gỗ chứa một vòng trăng.
"Mở, mở ra rồi hả!" Dạ Vương ngạc nhiên nhìn Bạch Vũ mở hộp gỗ ra từng chút một, miệng không khép lại được, đầu óc thoáng cái nổ tung, chỉ cảm thấy không thể tin được.
Ba đời Vương Hậu trước, mỗi một người đều là thiên chi kiêu nữ, là nhân vật có thực lực đạt tới cấp bậc Đại Đế, đều căm thù Sáng Thế Thần Điện sâu sắc, không là gia tộc bị hãm hại, chuyển nhà đến Vực sâu, thì là môn phái bị giết, một thân một mình trốn đến Ám Dạ Đế Quốc.
Bọn họ cũng không thể mở hộp gỗ ra, kết quả để cho Bạch Vũ – một tiểu công chúa có huyết mạch Thần Sáng Thế mở ra bảo vật này, đậy quả thật là không có thiên lý!
Hộp gỗ được mở ra hoàn toàn, bên trong chính là một con dấu bằng bạch ngọc!
Nhóm nguyên lão Đế Quốc quả thật kích động muốn khóc. Bọn họ đều là Trưởng lão trải qua mấy đời Thánh Quân, bởi vì trọng thương và các loại nguyên nhân khác mới lui ra khỏi vị trí ngũ vương, trở thành nhân vật cấp nguyên lão.
Có thể đám Dạ Vương không biết, thậm chí ngay cả Thánh Quân đều chưa từng nhìn thấy, nhưng bọn họ lại nhận ra, con dấu này chính là tín vật của Vương Hậu trong truyền thuyết.
Năm đó tổ tiên tạo ra hai ngọc tỷ, một cái là ngọc tỷ quý giá của Ám Dạ Đế Quốc, truyền cho Đế Vương đời tiếp theo, một cái khác chính là con dấu của Vương Hậu.
Nhưng sau khi tổ tiên qua đời, con dấu của Vương Hậu lại mất tích, con dấu Vương Hậu trong truyền thuyết có thể điều động một đám hộ vệ Phượng Hoàng chuyên dùng để bảo vệ Vương Hậu mà tổ tiên để lại. Thánh Quân kế nhiệm còn từng tìm kiếm bốn phía, lại thế nào cũng không tìm thấy, không nghĩ tới bảo vật tổ tiên để lại cho Vương Hậu chính là miếng dấu Vương Hậu này!
"Con dấu?" Bạch Vũ tò mò cầm trong tay, con dấu ôn nhuận bóng loáng, thông thấu mà sạch sẽ giống như một loại bạch ngọc, còn tản ra ánh sáng óng ánh, cực kỳ nhu hòa. Cho tới bây giờ, nàng vẫn chưa từng thấy ngọc thạch có thể phát sáng, cũng không biết là dùng vật liệu gì tạo ra.
Trong ánh sáng giống như ngân sa, một luồng u hồn chậm rãi hiện ra nguyên hình, tụ ra bộ dạng một người trung niên ở trong góc tối.
Khuôn mặt của ông ta gầy yếu, mày kiếm mắt sáng, ánh mắt như điện, trên mặt lãnh lùng không có biểu cảm, hơi thở cường hãn vờn quanh thân, uy nghiêm đến cực điểm.
"Ngươi chính là Vương Hậu tân nhiệm?" Ánh mắt người trung niên sắc bén bắn thẳng đến Bạch Vũ.
Vài vị nguyên lão lệ rơi đầy mặt quỳ xuống: "Tổ tiên! Tổ tiên hiển linh rồi!"
Bạch Vũ: "..." Lời nói của các ngươi thật dễ làm cho người ta cảm thấy là đang giả thần giả quỷ.
Nhưng hiển nhiên linh hồn trước mắt này là tổ tiên thật sự của Ám Dạ Đế Quốc, đám người Dạ Vương, Phượng Vương, Ảnh Vương kịp phản ứng, lập tức quỳ xuống. Chỉ còn lại Dạ Quân Mạc và Bạch Vũ còn chưa kịp phản ứng còn đứng.
Ánh mắt tổ tiên liếc về phía Dạ Quân Mạc: "Ngươi chính là Thánh Quân thế hệ này?"
“Vâng.” Dạ Quân Mạc đúng mực trả lời.