Ánh mắt Bạch Vũ sáng lên, một con mãnh thú cấp 7 à! Lại có thể sử dụng mãnh thú, chuyện này có chút thú vị.
Nhưng chỉ là có chút thú vị mà thôi, Bạch Vũ gọi Tiểu Bạch ra, một chân chưởng chết Tích Dịch.
Sắc mặt nữ tử trắng bệch, rốt cuộc không dám xem thường Bạch Vũ nữa: "Ta chỉ thử ngươi mà thôi, dù sao ám vệ Phượng Hoàng rất quan trọng, không thể để một người không có tài cán gì kế thừa."
Bạch Vũ híp mắt: "Là sao? Sao ta cảm thấy ngươi rất không có tài cán gì vậy?"
Nữ tử xấu hổ nói không ra lời.
Bạch Vũ cũng lười lãng phí thời gian với nàng ta, ngay cả tên nàng cũng không muốn hỏi: "Dẫn ta đi gặp người đi, vừa thấy ngươi đã biết không phải là thành viên nòng cốt rồi."
Nữ tử nhanh chóng dẫn đường, trong lòng cực kỳ hối hận. Nàng nên sớm biết, Vương Hậu có thể lấy được con dấu tìm tới cửa sao có thể là hạng người bình thường, nàng lại còn không biết lượng sức muốn đuổi nàng ấy ra ngoài, đoạt lại con dấu, hoàn toàn là tự tìm tai vạ.
Các nàng đi không bao xa, đã đến một chỗ giống như sơn trại nằm sâu trong khe núi, tất cả thành viên ám vệ Phượng Hoàng đều ở đây.
Bạch Vũ vốn tưởng rằng ám vệ Phượng Hoàng sẽ có rất nhiều người, nhưng đến sơn trại nàng mới phát hiện hình như cũng không có bao nhiêu người, ngay cả người giữ cửa sơn trại cũng không có, bên trong sơn trại rất yên tĩnh.
Nếu không phải mới đi vào đã nghe được có tiếng người nói chuyện, Bạch Vũ cũng nghi ngờ nữ tử này cố ý dẫn sai đường.
"Đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có người đến rồi sao?" Người nói chuyện đi tới đi lui, là một nam tử cao cao gầy gầy, bộ dạng ốm yếu.
Bạch Vũ chớp mắt một: "Là thủ lĩnh ám vệ Phượng Hoàng?"
"Cái này, ta được coi là lão Tam trong ám vệ Phượng Hoàng, ta tên Vệ Phong." Vệ Phong giống như thân thiết nhìn chăm chú vào Bạch Vũ.Bạch Vũ ngạc nhiên, vị này cũng là Tôn Chủ, mà đã là nhân vật số 3 của ám vệ Phượng Hoàng? Xác định không lầm chứ?
"Ta gọi là Bạch Vũ, là Vương Hậu của Ám Dạ Đế Quốc, hẳn là ngươi rõ ý đồ ta đến." Bạch Vũ nói thẳng vào vấn đề.
Vệ Phong ho khan một tiếng, liên tục gật đầu: "Ta biết, chỉ là chuyện này phải hỏi lão Đại của chúng ta, cùng ta đến chính đường (phòng khách) đi, hẳn là thành viên ám vệ Phượng Hoàng đều đã đến."
Hắn nhìn thoáng qua nữ tử dẫn đường: "Ngươi lui ra đi."
Nữ tử yên lặng rời đi, hiển nhiên nàng ta không có tư cách đến chính đường.
Đến chính đường sơn trại, Bạch Vũ mới biết được ám vệ Phượng Hoàng chỉ có tổng cộng mười người! Không sai, chỉ mười người! Về phần nữ tử đụng tới ngay từ đầu kia, là người hầu của nhóm thuộc hạ ám vệ Phượng Hoàng, có lẽ có mười mấy người, toàn bộ sơn trại cộng lại chưa tới ba mươi người.
Thủ lĩnh ám vệ Phượng Hoàng là nữ tử cấp bậc Tôn Chủ, tư thế hiên ngang oai hùng, có một đầu tóc ngắn gọn gàng và đôi môi màu đen, giống như bị trúng độc.
"Mời Vương Hậu ngồi." Nàng ta ôn hòa mở miệng.
Bạch Vũ cũng không khách sáo, ngồi đối diện nàng ta.
"Ta tên Vệ Hỏa, là thủ lĩnh ám vệ Phượng Hoàng, người đã gặp qua lão Tam, hòa thượng trọc đầu này là lão Nhị, tên Vệ Mộc." Vệ Hỏa từ từ giới thiệu, Bạch Vũ yên lặng lắng nghe.
Vệ Hỏa giới thiệu xong, nhìn Bạch Vũ một: "Thực lực của Vương Hậu không tệ, đã là Vương Giả rồi."
"Ngươi muốn tỷ thí với ta sao?" Bạch Vũ nhíu mày.
"Đương nhiên không." Vệ Hỏa lắc đầu, nhìn chăm chú vào Bạch Vũ: "Có thể người sẽ cảm thấy kỳ lạ, vì sao ám vệ Phượng Hoàng chúng ta núp kín như vậy, lại dường như không hề có chút tác dụng nào, chỉ là một đám Tôn Chủ, Linh Chủ."
Bạch Vũ thản nhiên nói: "Quả thật rất kỳ lạ, ta đoán hẳn là các ngươi có được một chút năng lực mà người khác không có."