"Trưởng lão Kỳ Hải thật là trung thành và tận tâm, khí phách lẫm liệt, đáng tiếc chính là không nghe theo lệnh làm việc." Giọng nói của Bạch Vũ tràn đầy lạnh lẻo truyền đến từ phía sau ông ta, không biết ném thứ gì trong tay lên khoảng không, Tiểu Thanh bay lên trời, một ngọn lửa che lấp bầu trời thiêu đốt túi đồ kia, từ trên trời giáng xuống.
Ngọn lửa dời non lấp biển bao phủ khắp chiến trường, nhiệt độ kinh khủng khiến cho trong lòng mọi người ở Vực Thanh Phong chuẩn bị truy kích run lên.
Đột nhiên, con ngươi của Lệnh Hồ Hùng co rụt lại: "Tản ra!"
Bạo Liệt Lưu Hỏa của Tiểu Thanh có ý đồ hướng về chỗ nhiều người, Bạch Vũ trở thành Triệu Hoán Đại Sư, lực công kích của nàng cũng gia tăng lần nữa, phạm vi nổ khuếch tán ra xa hơn, gần một nửa chiến trường cũng không thể tránh được bị Lưu Hỏa oanh tạc.
Trong nháy mắt, mọi người ở Vực Thanh Phong bị quét bay hơn một nửa, Kỳ Hải cũng xui xẻo bị hất bay ra ngoài.
Ngược lại, Lệnh Hồ Hùng nhờ sự che chở của Triệu Hoán Thú đã tránh thoát được Lưu Hỏa làm hại, ông ta nhìn một con chim Hỏa Điểu (chim lửa) và một con Bạch Hổ sau lưng Bạch Vũ, sắc mặt không thay đổi, nhưng trong lòng sợ hãi, lạnh lẽo từ sau lưng vọt thẳng lên trên.
Lúc này chỉ mới bao lâu không thấy mặt, Bạch Vũ đã là Triệu Hoán Đại Sư, sát ý trong lòng ông ta không khỏi lớn lên, chỉ muốn lập tức diệt trừ nàng!
"Tất cả đệ tử của Vực Thanh Phong, một là đầu hàng, không thì phải chết!" Dáng người nhỏ bé và yếu ớt của Bạch Vũ lạnh nhạt đứng ở trước chiến trường, đối mặt với hơn một trăm Triệu Hoán Sư của Vực Thanh Phong, đứng ngạo nghễ, dung mạo khuynh thành tuyệt thế ở dưới ánh mặt trời sáng chói làm lòng người say mê, khí thế tôn quý từ trong xương làm người ta vô ý thức nhìn lên.
Lệnh Hồ hùng cười ‘xuy’ một tiếng: "Cuồng vọng! Chẳng lẽ ngươi cho là ngươi trở thành Triệu Hoán Đại Sư thì sẽ có năng lực đối phó với ta sao? Vốn dĩ Vực Chủ chính là Linh Chủ! Bên cạnh có ba con Triệu Hoán Thú cấp 5! Ai trong các ngươi có thể ngăn cản?"
Lông mày Bạch Vũ nâng lên: "Có thể tính toán của Vực Chủ Lệnh Hồ sẽ không thành, dựa vào một ngươi cũng có thể giết các đệ tử của Vực Thanh Linh ta sao?"
"Một người?" Lệnh Hồ Hùng đang cảm thấy kỳ lạ, chợt mọi người phía sau ông ta bắt đầu phát ra tiếng kêu thê thảm, sắc mặt biến thành màu đen, rối rít ngã xuống đất không dậy nổi. Những người bị Lưu Hỏa oanh tạc làm bị thương, ngay cả Triệu Hoán Thú cũng biến mất trong nháy mắt, không có cách nào đế tiếp tục cầm cự.
"Ngươi đã làm cái gì?" Mồ hôi lạnh trên trán Lệnh Hồ Hùng toát ra, trên người cũng bắt đầu đau đớn dữ dội.
"Gậy ông đập lưng ông, ngươi biết hạ độc, còn ta thì không sao?"
Thủ pháp hạ độc của Lệnh Hồ Hùng rất vụng về, độc dược cũng chưa ra hình dạng gì. Độc dược Bạch Vũ nghiên cứu chế tạo ra cũng không chậm rì rì giống như Ngũ Nguyệt Tán, dùng ngọn lửa của Tiểu Thanh khuếch tán độc phấn trên khắp chiến trường, sau khi hít vào sẽ lập tức phát tác.
Lệnh Hồ Hùng đã không chống đỡ nổi nữa, làm cách nào ông ta cũng không nghĩ tới được, ông ta dùng độc để làm suy yếu lực chiến đấu của Vực Thanh Linh, Bạch Vũ thì ngược lại, dùng độc ở trên chiến trường, cho ông ta một kích trí mạng, ông ta xoay người rời đi, quả quyết hạ lệnh: "Rút lui, đi mau!"
"Giết cho ta!" Bạch Vũ lạnh lùng hạ lệnh, gặp nhau trên chiến trường, nàng sẽ không hạ thủ lưu tình.
Đệ tử của Vực Thanh Linh rút lui chợt thấy tình thế trên chiến trường nghịch chuyển, rốt cuộc cũng hiểu rõ Bạch Vũ gọi bọn họ rút lui là có dụng ý gì.
Một tiếng hiệu lệnh của Bạch Vũ, bọn họ lập tức xông lên đánh giết đối phương tơi bời, chặn đường bỏ chạy.
Dù sao thực lực của bọn họ vẫn yếu kém hơn so với Vực Thanh Phong rất nhiều, hơn nữa Vực Thanh Phong có khu vực khác trợ giúp, một lần này bọn họ không bị Vực Thanh Phong ép đánh, lúc nào thì được hả hê như thế?
Đánh xong trận này, tất cả mọi người đều kích động đến nhiệt huyết sôi trào, mấy năm qua chỉ có thể phòng thủ,bây giờ có thể phát tiết kìm nén ra, rốt cục bọn họ cũng có thể hung ác đánh cho Vực Thanh Phong một trận.
Cả Vực Thanh Linh cũng lâm vào một mảnh hân hoan, có lẽ người duy nhất không vui chính là Kỳ Hải, ông ta bị trúng độc.