Dạ Quân Mạc thu lại nụ cười nhạt: "Lễ vật của Tiểu Vũ nhi ta rất thích."
Bạch Vũ nhìn thần sắc vui mừng trong mắt hắn, bỗng nhiên cảm thấy chính mình có chút không có lương tâm.
Dạ Quân Mạc đối với nàng thật sự rất tốt, tặng cho nàng nhẫn Bách Vũ, cùng nàng quay về Bắc La, xây dựng lầu các trên đỉnh Vô Danh. Ở lúc nàng không nhận biết, chiếu cố nàng cẩn thận, nàng còn chưa từng tặng cho hắn cái gì.
Chỉ là tiện tay cho hắn một hộp Long Diên Hương, hắn đã vui vẻ như thế, có phải nàng cũng nên dụng tâm chuẩn bị một lễ vật hay không, tốt nhất là lễ vật có thể mang theo bên người giống như nhẫn Bách Vũ.
"Mọi người mau đến xem, một lần chỉ cần 100 tinh thể thứ phẩm, phần thưởng nhiều hơn, Tẩy Độc Thảo, Ngọc Kim Cương, đều tới thử xem."Tiểu thương trên võ đài lớn tiếng thét to.
"Ngọc Kim Cương?" Bạch Vũ nhìn lên, giải thưởng lớn ở trong rương quả nhiên là một khối Ngọc Kim Cương màu tím nhạt, mặt ngoài giống như Dương Chi, dưới ánh trăng lộ ra sáng bóng nhàn nhạt, thập phần xinh đẹp.
Ngọc Kim Cương là khoáng thạch hiếm thấy, cũng là khoáng thạch cứng rắn nhất trên Ngũ Hành thế giới, nhưng nó không có giá trị gì. Bởi vì nó thật sự rất cứng rắn, cứng rắn đến mức không thể mài cũng không thể luyện, không thể làm thành linh khí và trang sức, hơn nữa mỗi miếng khoáng thạch đều quá nhỏ, tác dụng gì cũng không có, tự nhiên không có người muốn.
Chủ quầy này lại lấy Ngọc Kim Cương làm phần thưởng kiêu ngạo, là đang lừa gạt người không biết gì.
Bạch Vũ liếc mắt một cái liền thích miếng Ngọc Kim Cương này, cười tủm tỉm nói với Dạ Quân Mạc: "Ta sẽ thắng được nó, chạm trổ một khối ngọc bội cho ngươi thì thế nào?"
Tinh mâu Dạ Quân Mạc tràn ngập ánh sáng đen tối không rõ: "Nàng có thể cắt Ngọc Kim Cương?"
"Ta không thể, Tiểu Bạch có thể." Ngoại trừ Sáng Thế Thần thì không có ai biết, trong Ngũ Hành thế giới, thứ duy nhất có thể phá Ngọc Kim Cương chính là móng vuốt của Ngũ Hành Bạch Hổ hệ Kim!
Tròng lòng Dạ Quân Mạc nhấc lên sóng to, một khi có thể tạo Ngọc Kim Cương thành linh khí, giá trị kia có thể so được với linh khí đỉnh giai trên Ngũ Hành đại lục. Nhưng hình như Bạch Vũ không nghĩ đến điều này, thầm nghĩ làm ngọc bội cho hắn, cái này có tính địa vị của hắn trong lòng Bạch Vũ được đề cao không?
Bạch Vũ hứng thú lên đài, trả tiền, cầm mười mũi tên, một lần lại một lần chậm rãi thử. Nàng chưa từng học qua bắn tên, nhưng nàng đã có trí nhớ về bắn tên, tiêu chuẩn bắn tên cũng không tệ lắm. Liên tục bắn tám tên, rốt cục bắn trúng một quả anh đào, thắng được Ngọc Kim Cương, khiến cho mọi người vây xem một trận hoan hô.
Khóe miệng Dạ Quân Mạc lộ ra một tia cười nhạt, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một bóng người màu đen hiện lên ở xa xa.
Mâu quang của hắn đột nhiên trầm xuống, giữ chặt tay Bạch Vũ: "Cần phải trở về."
"Hả? Còn sớm." Bạch Vũ khó hiểu nháy mắt.
"Không còn sớm." Dạ Quân Mạc không nói nhiều lời, lôi kéo Bạch Vũ lập tức trở về Vô Trần Cung.
Sau khi đưa nàng trở về lầu các, Dạ Quân Mạc xoay người trở lại Vô Trần Châu.
Ngã tư đường Vô Trần Châu phía trước cực kỳ náo nhiệt, đèn đuốc rực rỡ, có một hơi thở âm trầm tràn ngập trong không khí, có một chút máu tanh. Dạ Quân Mạc lần theo hơi thở, đi vào trong một ngõ nhỏ, thần sắc Ám Ưng nhiêm nghị xuất hiện trước mặt hắn.
"Hắn tìm được Vô Trần Cung?" Dạ Quân Mạc lạnh nhạt nhìn Ám Ưng.
Ám ưng quỳ xuống thỉnh tội: "Là thuộc hạ vô năng, để cho hắn tiếp cận Vô Trần Cung, hình như hắn có một loại linh khí có thể che dấu hành tung."
Linh khí che dấu hành tung...... Dạ Quân Mạc nguy hiểm nheo mắt lại: "Hắn chạy?"
"Chạy, còn giết ba người."
Ở chỗ sâu trong ngõ nhỏ có ba thi thể của nữ tử, chính là nữ đệ tử Vô Trần Cung lúc trước tìm cách tiếp cận Dạ Quân Mạc, chết vô thanh vô tức (im hơi lặng tiếng).
Lãnh mâu thâm thúy của Dạ Quân Mạc âm trầm xuống, Ma Văn ở góc lông mày thanh tịnh, đẹp đẽ, dưới ánh trăng có vẻ vô cùng sắc bén, lạnh lẽo.