Bách Lý trưởng lão vẫy tay để cho hai người lui xuống. Kỳ thật nếu chuyện Bạch Vũ làm ra linh tửu trọn điểm mọi người đều biết, lừa không được, bà ta cũng sẽ không lựa chọn biện pháp thay mận đổi đào. Nhưng nếu Bách Lý Vân Diễm có thể làm ra Nhiên Huyết, bà ta còn có biện pháp có thể giấu diếm được.
Người Cung chủ lựa chọn phải là Bách Lý Vân Diễm, là học đồ của bà ta, tuyệt đối không thể bị hạ thấp so với một đệ tử nho nhỏ.
Bách Lý Vân Diễm và Tòng Nguyệt Cầm đi ra khỏi phòng tu luyện, Tòng Nguyệt Cầm tức giận đầy mình, một chút cũng không tiêu: "Liền quên đi như vậy, thật sự rất tiện nghi cho nàng ta! Thừa dịp ta không chú ý quyến rũ Tả Khưu Lan, cơn tức này như thế nào ta cũng nuốt không trôi!"
Bách Lý Vân Diễm nhìn nàng ta một cái: "Cô cô đã lên tiếng, ngươi cũng không nên xằng bậy."
"Hừ! Ta không động vào nàng ta, ta động vào người bên cạnh nàng ta! Bên cạnh nàng ta có một đệ tử ngoại môn gọi là Tả Vũ, mang đi luôn cả Tả Viêm của ta, dám phản bội ta, ta sẽ không để cho bọn họ dễ chịu." Tòng Nguyệt Cầm cười lạnh.
Bên này, Dạ Quân Mạc và Bạch Vũ rời đi Dược Thiện Đường liền trực tiếp ra khỏi Cung.
Bạch Vũ kéo cánh tay của hắn, khó hiểu nhìn trời: "Trời đã sắpđen, ngươi còn muốn đi đâu?"
"Vô Trần Châu( chỉ một châu, một huyện xưa)."
Vô Trần Châu là chỉ một mảng lớn bình nguyên bên ngoài Băng Nguyên, không thuộc về một quốc gia nào, Vô Trần Cung thành lập một tòa thành trì hình tròn ở khu vực này, trình độ phồn hoa không hề kém hơn so với Vương thành một quốc gia.
"Đi đâu làm cái gì? Ta còn muốn trở về cho Tiểu Bạch ăn, ta chuẩn bị dạy cho nó linh thuật......" Bạch Vũ không muốn đi.
Dạ Quân Mạc lạnh nhạt nói: "Không muốn đến Công hội kiểm tra xem tháng trước nàng nhận được bao nhiêu tiền?"
"À......" Tiền thu vào một tháng của Phi Hồng Chi Nguyệt thật đúng là nàng không thấy.
"Không muốn đi ăn vặt, đi dạo phố?"
"......" Bạch Vũ ngoan ngoãn đi theo Dạ Quân Mạc.Ngã tư đường Vô Trần Châu, bầu không khí ngày hội thập phần dày đặc, đèn hoa rực rỡ, hương thơm mỹ thực tung bay, hoa đăng sáng lạn phủ kín cả con phố, đúng là nên đi dạo ở dưới bóng đêm.
Bạch Vũ nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt của chợ đêm, tâm tình nhất thời vui vẻ, đem chuyện kiểm tra sổ sách quăng qua một bên, túm tay Dạ Quân Mạc, liền nhào vào quán ăn vặt.
"Đồ chơi này làm bằng đường thật đáng yêu, chúng ta mua hai cái đi."
"Bánh nướng này thơm quá, chúng ta mua hai cái đi."
"A, là Hồng Du Sao Thủ (người Quảng Đông gọi là mỳ vằn thắn cay), ta muốn ăn. Tiểu nhị, lấy hai bát."
Dọc đường đi, Bạch Vũ mua một đống đồ ăn vặt, cuối cùng cũng định ngồi xuống ăn một bữa thỏa đáng, lại chọn một quầy nhỏ đơn sơ.
Dạ Quân Mạc cũng không ghét bỏ, cùng Bạch Vũ yên lặng ngồi xuống chỗ kia, khí thế trên người có thu liễm như thế nào cũng không che dấu được, khí thế đế vương tôn quý cùng với chung quanh không hợp nhau, dẫn đến người qua đường tò mò nhìn về phía bên này.
Bạch Vũ từ từ nếm một ngụm vằn thắn, bỏ thêm chút hạt tiêu vào, tiện tay cũng bỏ thêm hai muôi lớn ớt cay cho Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc nhìn một mảnh đỏ rực trong bát, chần chờ một lúc lâu, mới yên lặng cầm lấy đũa. Động tác của hắn tao nhã, lộ ra khí chất đạm mạc, xuất trần từ trong xương, nhất cử nhất động đều lộ rõ tôn quý, nhìn hắn ăn cái gì cũng thực là một loại hưởng thụ.
Thật là một yêu nghiệt! Bạch Vũ thầm mắng một câu, có loại kích thích muốn giấu yêu nghiệt đi, chỉ chừa lại cho một mình mình thưởng thức.
Dạ Quân Mạc ngẩng đầu, nhìn lại ánh mắt Bạch Vũ dính ở trên người hắn, thản nhiên nói một câu: "Ta muốn uống nước."
"......" Bạch Vũ cười phun: "Sớm nói ngươi không thể ăn cay, cũng đừng miễn cưỡng."
Nàng nhanh chóng rót một chén trà đưa cho Dạ Quân Mạc, dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau mồ hôi chi chít trên trán hắn.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng dưới ánh đèn rực rỡ hiện ra một tầng ánh sáng mông lung, cái miệng nhỏ nhắn trong suốt vì cay mà có chút đỏ lên, giống như quả táo chín, khiến cho người ta muốn cắn một ngụm.