"Bởi vì bọn nó theo ngươi ra ngoài, lại quen biết ngươi đầu tiên. Tâm tư của mãnh thú trí tuệ rất đơn giản, không khác gì với trẻ con mới vài tuổi, thói quen của bọn nó là đi theo người đầu tiên quen biết." Ám Lân cực kì khó hiểu liếc nhìn Bạch Vũ một cái: "Người hỗ trợ tốt như vậy, sao ngươi lại không muốn?"
Bạch Vũ trợn trừng mắt: "Ta không tin tưởng có thể thật sự thu phục được bọn nó. Lại nói ngươi rốt cuộc đã nói gì với bọn nó, làm cho bọn nó tình nguyện phục vụ một trăm năm?"
Ám Lân cười nhạt một tiếng: "Hai con mãnh thú trông không tim không phổi, nhưng rốt cuộc bọn nó vẫn là mãnh thú, không phải chỉ quan tâm đến ăn và tập thơ. Bọn nó cũng cần một điểm dừng chân, cần tu hành, tất nhiên tu luyện ở trong núi rừng có thể trở thành bá chủ một phương, tự do tự tại, nhưng tu luyện không đủ tài nguyên, quá khó khăn rồi. Bọn nó đồng ý mới đúng theo lẽ phải. Ta chỉ nói thẳng thắn với bọn nó, nói chuyện công bằng."
Cho nên bọn nó từ trong rừng chạy về thật ra là muốn đi theo ta, phục vụ cho ta đổi lấy tài nguyên, chỉ là ta không nhận? Lần đầu tiên Bạch Vũ cảm thấy chính mình có phần ngu xuẩn.
"Thức ăn ngươi cho bọn nó chính là thăng cấp tương đối tốt, có rảnh thì làm nhiều cho bọn nó một chút là được. Về phần những thứ khác, Ám Dạ Đế Quốc chúng ta sẽ cho. Dù sao sau khi dẫn bọn nó trở về, cũng cần bọn nó bảo vệ Đế Quốc." Ám Lân cười tít mắt nói.
"Ngươi đã sắp xếp xong, đương nhiên cứ làm như vậy." Bạch Vũ duỗi cái lưng mỏi, chậm rì rì trở về ngủ. Không biết có phải lúc trước hao phí quá nhiều tâm sức không, gần đây đặc biệt thích ngủ, lại có thể ngủ cả ngày.
Ngẫu nhiên xem tiến độ tu luyện của mấy con Triệu hoán thú một chút, chuyện gì khác cũng không muốn quan tâm, nằm ở bên cạnh Dạ Quân Mạc ngủ.
Ánh mắt Ám Lân có chút kỳ lạ nhìn bóng lưng Bạch Vũ rời đi, không quấy rầy nàng, lặng lẽ rời khỏi mật thất.
Toàn bộ đều đã sắp xếp xong, Ám Ưng dẫn theo Thủy Qua và Thụ Tinh, cùng đi với Bạch Vũ, đưa Dạ Quân Mạc tới sâu trong núi hoang.
Chung quanh đều đã được niêm phong trước, Thủy Qua thi triển kết giới vĩ đại bao phủ lại cả một ngọn núi. Chỉ cần có người xâm nhập từ bên ngoài, cho dù là người hay mãnh thú, cho dù là một con thỏ cũng có thể phát hiện trước tiên.
Ám Ưng và hai con mãnh thú cảnh giác canh giữ ở một bên, nhìn thân thể Dạ Quân Mạc.
Bạch Vũ bắt đầu bố trí khế ước trận, nàng vẽ cực kỳ chăm chỉ, một phần cũng không dám làm sai, sau khi làm xong toàn bộ chuẩn bị, Bạch Vũ chuyển thân thể Dạ Quân Mạc qua trong khế ước trận, cắt cổ tay tuyết trắng của mình, nhỏ máu tươi vào trong trận.
Từng giọt từng giọt máu tươi nhỏ lên mặt đất, giống như từng đóa mai hồng nở ra, tỏa ra hơi thở huyết mạch Sáng Thế.
Nàng lại lấy máu tươi cực phẩm của chính mình, khởi động Khế ước chiêu hồn.
Trong trận, cuồng phong gào thét, thiên địa biến sắc, tiếng động lớn hơn gọi hồn cho Uyển Kỳ.
Linh hồn Dạ Quân Mạc không giống Uyển Kỳ, linh hồn của hắn là linh hồn của Thần Hoàng, vô cùng cường đại, nếu trong Định Hồn Châu không chứa lực lượng đủ cường đại, thì đã không có cách khóa linh hồn của hắn ở trong thân thể.
Linh hồn càng cường đại, muốn mượn dùng Khế ước chiêu hồn trở về vị trí cũ, vật tế hao phí lại càng kinh người. Lực lượng khủng bố bốc lên ở trong trận, đi ngược lại lực lượng của trời đất, chọc giận Ngũ Hành Thế Giới, bầu trời cuồng nộ nháy mắt tối đen một mảnh, mây đen ép thành, giống như có thể dễ dàng đập vụn một dãy núi, cảm giác áp lực trầm trọng khiến người không thở nổi.
Lực lượng trong khế ước trận còn đang thong thả ngưng tụ, chậm rãi bao phủ ở trên người Dạ Quân Mạc.
Bạch Vũ nhìn chằm chằm Dạ Quân Mạc không rời mắt, máu tươi vẫn đang không ngừng chảy theo dòng, hoa mai máu nhỏ giọt lên mặt đất đã bị khế ước trận hấp thu trong một cái nháy mắt.
V.O: Bạch Vũ bị gì nhỉ? Tự dưng nghĩ đến không biết m.n có nghĩ giống ta không