"Cho dù có tài giỏi thì một Triệu Hoán Sư đỉnh giai có thể thắng được sao? Ta chính thức tỷ thí cùng với người khác chưa từng thất bại, nếu đồng ý xuất chiến thì nhất định phải thắng, ta không hy vọng bởi vì những người khác mà dẫn đến thất bại." Tử Như lạnh lùng lấy cớ ngắt lời của Tư Vực Chủ, tiến lên từng bước ép đến trước mặt Bạch Vũ, một đôi mắt tra xét nhìn nàng chằm chằm.
Bạch Vũ chẳng hề để ý buông tay: "Những người khác chắc chắn sẽ không phải là ta."
"Nói miệng không có bằng chứng, ta chỉ tin tưởng những gì ta tận mắt nhìn thấy!" Tử Như rút ra một cái roi ‘bá’ một tiếng: "Nếu ngươi không làm được, thì hãy tự động nhường lại một cái danh ngạch."
Bạch Vũ nhíu mày: "Nghe theo những lời của ngươi, ý nói ngươi là đội trưởng sao?"
" Quả thật ta tính để cho Tử Như làm đội trưởng, dù sao thực lực của nàng cũng là đỉnh giai." Tư Vực Chủ có chút đau đầu nói.
"Thực lực cao cũng không có nghĩa là thích hợp làm đội trưởng." Bạch Vũ lạnh lùng.
"Trước lấy ra thực lực của ngươi rồi lại đến nghi ngờ ta đi." Tử Như dùng sức vung roi ra, linh hoạt cuốn lên thắt lưng của Bạch Vũ, đám người Tư Minh còn chưa kịp tới ngăn cản, hai người đã quấn lấy nhau rơi xuống đất trống chỗ hoa viên.
Bạch Vũ lập tức thoát khỏi roi quấn thân, gọi Tiểu Thanh ra.
Tử Như vung roi lên, triệu hoán ra hai con Triệu Hoán Thú, một con Hồng Nguyên Phi Yến( chim yến) cấp 3, một con Thiên Mộng Bạch Đồn ( lợn sữa) cấp 3, đồng thời vây công, cũng không thủ hạ lưu tình một chút nào.
Bạch Vũ ngạc nhiên, một con hệ Mộc, một con hệ Thủy, Tử Như vậy mà lại là Triệu Hoán Sư song hệ, khó trách xuất chúng như vậy.
Bạch Đồn vừa ra, trong nháy mắt, khắp hoa viên lâm vào một mảnh mênh mông, dòng nước dày đặc bện thành lưới khóa Bạch Vũ lại trong nháy mắt, Bạch Đồn nhảy ra, giống như mũi tên nhọn hiểu rõ dòng nước đâm thẳng vào Bạch Vũ, sát chiêu mãnh liệt, không nương tay một chút nào!
Tiểu Thanh ở đối diện nhào tới, ngọn lửa cuồng bạo đổ ập xuống đốt ở trên mặt Bạch Đồn, Bạch Đồn bị hun bị thương mắt, lập tức lùi về trong nước.
Giây tiếp theo, một con chim Yến xanh trắng giao nhau cào mạnh vào Tiểu Thanh từ phía sau.
Tiểu Thanh xoay người lại phun một ngụm lửa, hai con chim bộc lộ tài năng kéo xé, va chạm trên không trung kịch liệt. Sức chịu đựng của Tiểu Thanh tiêu hao mất ba thành trong nháy mắt, trên người Hồng Nguyên Phi Yến lóe ra ánh sáng màu trắng, sức chịu đựng bị tiêu hao lại chậm rãi tăng lên lại.
Linh thuật hệ Mộc có tính hồi phục, liên tục trị liệu thương thế, khôi phục sức chịu đựng!
Bạch Vũ liếc mắt một cái liền nhìn ra con Phi Yến hệ Mộc này của Tử Như bất phàm, tuy rằng linh thuật này chỉ là thượng phẩm, nhưng uy lực có hiệu quả tốt đến mức đã sắp tới gần linh phẩm.
"Tiểu Thanh, rút lui, Bạo Liệt Lưu Hỏa!" Bạch Vũ quyết đoán hạ lệnh, mấy chữ đơn giản, Tiểu Thanh lập tức hiểu được ý của Bạch Vũ, đột nhiên tạo ra khoảng cách với Hồng Nguyên Phi Yến, một đoàn Bạo Liệt Lưu Hỏa ầm ầm bùng nổ, thoái mái đánh thẳng đến, hơi thở hủy thiên diệt địa cực nóng dễ dàng nghiền nát, càn quét trang viên.
Mấy người ở bên cạnh vội vàng tìm cơ hội ngăn cản nhìn thấy đều giật mình.
Đột nhiên đồng tử trong mắt Tử Như co rụt lại, uy lực khủng bố này, hoàn toàn không phải Triệu Hoán Thú cấp 3 có thể có được, quả nhiên có chút bản lĩnh!
Thân hình của Tử Như chợt lui, Thiên Mộng Bạch Đồn lại nhảy ra từ trong nước, dòng nước giăng ra khắp nơi, nháy mắt tạo thành màng nước dày đặc, đỡ Bạo Liệt Lưu Hỏa.
Chỉ nghe ‘oanh’ một tiếng, màng nước bể tan tành, trong trang viên đất rung núi chuyển, Thiên Mộng Bạch Đồn tính cả hồ nước nó tạo ra đều bị đánh cho biến mất, Hồng Nguyên Phi Yến đánh gục Tiểu Thanh từ phía sau ở trong nháy mắt.
Một con Triệu Hoán Thú của hai bên đều tử trận, Tư Vực Chủ xem xét chính xác cơ hội, nhanh chóng chen vào, ngăn cản bọn họ tiếp tục đánh.
"Mọi người tiếp xúc một chút là được rồi, không cần phải tổn thương hòa khí." Tư Vực Chủ vui tươi hớn hở cười nói.
Tử Như cũng không nói gì, thu hồi Hồng Nguyên Phi Yến, xoay người bước đi.
Tư Minh cuống quít đi đến bên cạnh Bạch Vũ: "Ngươi có khỏe không, linh mạch có bị thương không? Tử Như nói đánh là đánh, đánh xong một câu cũng không nói mà bỏ đi, là có ý gì?"
Bạch Vũ ho khan hai tiếng, lạnh nhạt cười: "Hẳn là đã đồng ý để cho ta xuất chiến."