Bạch Tử Quỳnh nhìn thoáng qua Viêm Võ Đế bên cạnh, kéo Bạch Vũ đến một góc yên lặng.
"Thật lâu rất lâu trước kia, ta và Viêm Võ Đế đã quen biết, vào lúc đó, ta vừa mới bắt đầu dốc sức vì Bắc La, gặp phải ông ấy bị người ám sát. Ta cứu ông ấy, còn giúp ông ấy trị thương. Ai biết sau khi ta chữa khỏi cho ông ấy, ông ấy lại sống chết không chịu đi." Bạch Tử Quỳnh cười nói, trong tươi cười có một phần hoài niệm và mất mát nói không nên lời.
Bà kéo tay Bạch Vũ, vỗ vỗ mu bàn tay nàng: "Khi đó tuổi trẻ, để cho ông ấy ở lại, lần đó ở lại chính là cả một năm, cho đến khi ông ấy phải về Viêm Võ, ông ấy cũng kéo tay ta như vậy, nói muốn dẫn ta trở về, muốn lấy ta. Nhưng Bắc La Quận Vương đã phong ta làm Quốc Sư."
Bạch Tử Quỳnh nói vô cùng bình tĩnh, nhưng Bạch Vũ nghe trong giọng nói kia của bà có chút chua xót.
Những chuyện sau đó, Bạch Vũ cũng đều đoán được. Bạch Tử Quỳnh không thể đi theo Viêm Võ Đế trở về, Viêm Võ Đế lấy Du Linh Thảo 3000 năm trong bảo khố Viêm Võ Đế Quốc đưa cho Bạch Tử Quỳnh làm vật đính ước, về sau chính là chờ đợi dằng dặc.
Bạch Tử Quỳnh vẫn không gả cho người khác, Viêm Võ Đế lấy một Vương Hậu, sau khi sinh hạ đứa con độc nhất, cũng vẫn cô đơn cho tới ngày hôm nay.
"Sư phụ, người có biết không, có khả năng Viêm Võ Đế Quốc sẽ liên hôn với Tây Trần Quận Quốc? Có thể Viêm Võ Đế phải lấy Trưởng công chúa của Tây Trần Quận Quốc?" Bạch Vũ thật cẩn thận nói.
Bạch Tử Quỳnh vui tươi hớn hở cười cười: "Biết, chuyện lớn như vậy sao ta có thể không biết. Ông ấy đã chết tâm, không đồng ý, kỳ thật cũng không phải ta đặc biệt để ý. Người đã già, chỉ muốn trôi qua ngày ngày bình thản. Cho đến bây giờ, ta biết trong lòng ông ấy còn có ta là được, thật vất vả mới có được một cơ hội ở cùng nhau, có làm Vương Hậu được hay không, thật sự không sao cả."
Bạch Vũ trầm mặc nói không nên lời, cho đến khi Yến tửu kết thúc, cũng không còn hỏi chuyện này nữa.
Rời đi Chủ Điện, Viêm Hạo Thiên và Nhạc Kỳ Nhân cũng đi theo ra. Sắc mặt Viêm Hạo Thiên cũng thâm trầm giống như Bạch Vũ, thêm vài phần phiền muộn. Nhưng Nhạc Kỳ Nhân lại vui vẻ không tim không phổi, Đông Nhạc Quận Vương kéo tới cho nàng một xe ngựa đồ ăn ngon, đã đưa đến đỉnh Vô Danh.
"Phụ vương ngươi nói như thế nào?" Bạch Vũ nhìn chằm chằm vào Viêm Hạo Thiên.
Viêm Hạo Thiên thở dài, "Cha ta chết sống cũng không đồng ý liên hôn, ông ấy vẫn muốn lấy một mình sư phụ ngươi. Nhưng......"
"Nhưng không lay chuyển được Hoàng thất và đại thần Viêm Võ, đúng không?" Bạch Vũ cười lạnh một tiếng, mặt lộ vẻ châm chọc.
"Hừ, mấy lão già này thật sự là tên khốn, nếu bản thái tử kế thừa vương vị, dám ép ta, ta sẽ chém chết toàn bộ!" Viêm Hạo Thiên nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh.
Bạch Vũ không nói gì trừng mắt: "Chờ ngươi kế thừa vương vị rồi nói sau. Bây giờ, ta chỉ muốn biết rốt cuộc thì Viêm Võ Đế tính làm như thế nào?"
"Lão nhân nhà ta tính kéo dài. Cho dù muốn liên hôn cũng phải chờ sau khi Đại hội săn bắn kết thúc, nếu Tây Trần thật sự giúp Tả Khưu Lan trở thành thủ tịch đại đệ tử, ông ấy sẽ lấy Trưởng công chúa Tây Trần."
Khóe miệng Bạch Vũ co rút: "Loại chuyện nói suông hứa hẹn vẽ ra cái bánh lớn này, Tây Trần sẽ tin?" Trừ phi đầu óc Tây Trần Quận Vương bị co rút.
"Bọn họ thích tin hay không, không tin thì dẹp đi. Vốn cha ta không muốn liên hôn, nếu không phải mỗi ngày đám cựu thần kia tận tình khuyên bảo, lải nhải, ai sẽ để ý đến một Tây Trần Quận Quốc." Viêm Hạo Thiên khinh thường vòng tay lại.
Tâm tình Bạch Vũ có chút lo lắng, vì suy nghĩ cho sư phụ, tốt nhất là liên hôn giữa Viêm Võ Đế và Tây Trần không thành. Nếu sư phụ nàng lựa chọn gả cho Viêm Võ Đế, nàng hi vọng sư phụ của nàng có thể trôi qua ngày ngày tốt đẹp, bất luận kẻ nào cũng không thể quấy rầy cuộc sống của sư phụ được!
Nhưng mà, ông trời không thỏa lòng mong ước của con người, không đến hai ngày nữa Bạch Vũ phải có được tin tức.
Tây Trần Quận Quốc lại thật sự đồng ý liên hôn với Viêm Võ Đế Quốc, hơn nữa tỏ vẻ sẽ không tiếc trả giá tất cả giúp Tả Khưu Lan đi lên vị trí Cung chủ. Điều kiện là sau khi chuyện này thành công, hai nước giao hảo, Trưởng công chúa phải trở thành Vương Hậu duy nhất của Viêm Võ Đế!